Ta ngồi dậy, ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ hắt lên gương mặt hắn.
Hàng mày sắc nét, sống mũi cao thẳng, đường viền cằm cương nghị, yết hầu nhô cao.
Mang theo vẻ cao quý, uy nghiêm bẩm sinh của bậc đế vương.
Nhưng lúc này, hắn ngủ rất say, hơi thở đều đặn, hàng mi khẽ rung, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng, lại thêm vài phần dịu dàng khó tả.
Ta đ.ấ.m cho hắn một cú.
Tên khốn này!
Ta còn mệt rã rời, tại sao hắn lại có thể ngủ ngon như vậy cơ chứ?!
Tạ Trầm bị ta đánh thức, vẫn còn ngái ngủ, kéo tay ta lên hôn một cái.
“Dao Dao, ngủ thêm chút nữa đi.”
Ta đá cho hắn một cước: “Dậy mau! Ngươi mau cút khỏi cung của ta! Không được ở lì đây nữa!”
Tạ Trầm bắt đầu giả điếc.
Tên Hoàng đế này, nằm ỳ trên giường như một tảng đá, đẩy không nhúc nhích, đá cũng chẳng động đậy.
Tức quá, ta vòng qua người hắn, xuống giường, hét lớn ra ngoài:
“Ngươi không đi thì ta đi! Ta đi, được chưa?! Tiểu Thúy! Truyền tin cho phụ thân ta, bảo người hôm nay cho người đến đón ta về!”
Lưng đau gối mỏi, ta lê dép loẹt quẹt, váy áo thì vướng víu, vấp một cái đập đầu vào khung cửa.
“Cốp!”
“Ái da!”
Trước khi đi, ta nhất định phải tháo cái khung cửa c.h.ế.t tiệt này xuống!
Thấy ta trở về, phụ mẫu vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng họ vẫn nhiệt tình chào đón ta.
Phụ thân ấn ta ngồi xuống bàn ăn:
“Con gái ngoan, có phải ở trong cung chịu ấm ức gì không? Phụ thân sẽ đòi lại công bằng cho con. Trấn Quốc Công phủ mãi mãi là nhà của con.”
Mẫu thân múc canh, gắp thức ăn cho ta:
“Ăn nhiều một chút, ngày mai muốn ăn gì? Mẫu thân sẽ bảo người làm cho con.”
Ngày hôm sau, đã biến thành:
“Đừng có suốt ngày ru rú trong phòng, rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-niem-cuong-si/6.html.]
“Nhà bếp còn cơm thừa đấy, đói thì tự đi mà ăn.”
Ngày thứ ba, họ gói ghém ta cùng hành lý, nhét cả lên xe ngựa.
Ta ngơ ngác: “Không phải đã nói đây mãi mãi là nhà của con sao?”
Mẫu thân đóng sập cửa xe:
“Nói khách sáo vài câu thôi, sao con lại tưởng thật thế hả?”
Cứ thế, ta bị đá trở lại cung như một quả bóng.
Uất ức trở về cung.
Thật là mất mặt, ta nhất định phải bịa ra một cái cớ gì đó để giữ thể diện mới được.
Vừa đi vừa nghĩ, ta vô tình va phải Thẩm Tự Tự đang lang thang khắp nơi.
Thấy ta, nàng ta nở một nụ cười đắc ý:
“Nghe nói tỷ tỷ giận dỗi Hoàng đế ca ca rồi bỏ về nhà phải không? Sao bây giờ lại quay về rồi?”
Ta liếc mắt về phía gốc cây cách đó không xa, phía sau lưng Thẩm Tự Tự.
Tên Tạ Trầm kia đang lén lút thò đầu ra từ sau thân cây, miệng lẩm nhẩm gì đó:
“Kia là ai vậy? Hoàng hậu của trẫm về rồi! Trẫm vui quá, xoay tròn, nhảy múa, xoạc chân, trốn sau gốc cây ngắm nhìn nhan sắc của Hoàng hậu cho thật kỹ mới được!”
Ta không nghe thấy, nhưng ta biết đọc khẩu hình.
Thích trốn sau gốc cây ngắm nhan sắc của ta phải không.
Vậy thì ta sẽ cho ngươi ngắm cho đã đời!
Ta xắn tay áo lên, xõa tung mái tóc, trừng mắt nhìn Thẩm Tự Tự.
“Hoàng cung này là nhà của ngươi sao?! Là nhà của ngươi chắc?!
“Biểu ca? Ta đây còn là lục cữu (cậu thứ sáu) của ngươi đấy!
“Hoàng cung này là nhà của ta, ở đây ta là người quyết định! Ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ta có thể cho ngươi vào đây nguyên vẹn, cũng có thể đá ngươi ra ngoài nguyên vẹn!”
Cảm xúc dâng trào, ta nói đến mức không kiềm chế được, bất ngờ nhảy lò cò trên một chân, tháo chiếc giày thêu dưới chân ra ném thẳng về phía nàng ta.
Không trúng?
Ta ném tiếp chiếc còn lại!
Thẩm Tự Tự sợ hãi quá, quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Một trận trút giận xong, cảm giác bực bội vì bị phụ mẫu đuổi khỏi nhà cũng vơi đi không ít.
Bảo sao tổ tiên dạy, vận động chính là sức sống mà.