Nhất Niệm Cuồng Si
1
1
Cô của ta là Hoàng hậu, một vị cô khác của ta cũng từng là Hoàng hậu.
Vậy nên đến đời ta, phụ thân ta hiển nhiên cho rằng…
Ta cũng nên làm Hoàng hậu.
Thế nhưng, ta và tân đế Tạ Trầm lại là cặp oan gia từ thuở còn mặc tã.
Lý do rất đơn giản: hắn viết chữ xấu thậm tệ, nhưng lại rất thích đề tự.
Tấm biển “Trấn Quốc Công Phủ” treo trước cổng nhà ta chính là bút tích của hắn.
Mỗi khi có ai hỏi đường đến Trấn Quốc Công phủ, người ta đều chỉ:
“Cứ tìm nơi nào có tấm biển xấu nhất, ấy chính là phủ đó.”
Để đáp lại “ân tình” đó, một ngày đẹp trời, ta lén cạo trụi lông con ch.ó cưng của hắn.
Hắn ôm con ch.ó trụi lông nhẵn thín, khóc rống lên thảm thiết, gặng hỏi khắp nơi xem ai là thủ phạm.
Ta thản nhiên lắc đầu nguầy nguậy:
“Không phải ta, ta mà cạo thì không trụi đến mức này đâu.”
Hắn khóc càng to hơn.
Ấy thế mà, dẫu hai đứa ghét nhau từ tấm bé, phụ thân ta vẫn dựa vào gia thế mà mang về cho ta ngôi vị Hoàng hậu.
Đêm trước ngày nhập cung, Tạ Trầm lại trèo tường sang tìm ta.
Hắn đứng ngoài cửa sổ, vẻ mặt đầy chán ghét, buông lời:
“Lâm Dao Dao, ngươi nhớ cho kỹ, nếu không phải vì gia thế nhà ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không cưới ngươi!”
Ta gật đầu lia lịa: “Nhớ rồi, nhớ rồi, hai cái đầu đều ghi nhớ cả!”
Tạ Trầm đắc ý bỏ đi.
Chẳng hiểu ai nghĩ ra lắm nghi lễ phiền phức đến thế.
Riêng việc bái thiên địa, ta và Tạ Trầm đã phải lặp đi lặp lại đến chín lần.
Hoàn thành một loạt nghi thức rườm rà, khi về đến tẩm điện, bụng ta đã đói kêu òng ọc.
Tên Tạ Trầm đáng ghét kia lại ung dung chén đẫy rượu thịt mới chịu mò về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-niem-cuong-si/1.html.]
Từ lúc bước vào cửa đến khi vén khăn voan cho ta, miệng hắn không ngớt một giây:
“Lâm Dao Dao, trẫm nói lại một lần nữa, trẫm cưới ngươi hoàn toàn là do bị ép buộc!
“Lũ đại thần đó nói trẫm vừa đăng cơ, cần một Hoàng hậu có gia thế hiển hách để hậu thuẫn…
“Nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có nhà ngươi là tạm được. Vì giang sơn xã tắc, trẫm đành phải chịu thiệt thòi vậy.”
Ta nghe mà phát cáu, đang định lườm cho hắn một cái cháy mặt thì hắn bỗng lôi từ trong n.g.ự.c áo ra một con gà quay.
“Mau ăn đi, trẫm lén lấy từ Ngự Thiện Phòng đấy.”
Cơn bực dọc trong lòng ta tức khắc tan biến.
Ta vừa gặm gà quay, vừa không kìm được mà chực rơi nước mắt.
Tạ Trầm giật nảy mình:
“Trẫm… trẫm biết ngươi cảm động lắm, nhưng cũng không cần phải đến mức này, trẫm… trẫm không phải cố ý mang cho ngươi đâu.”
Ta nấc cụt mấy tiếng mới hoàn hồn, đáp:
“Ta… ta nghẹn thôi.”
Tạ Trầm: “…”
Ta gặm sạch con gà quay, xếp gọn bộ xương lên đĩa, liếc mắt sang, thấy Tạ Trầm vẫn còn đứng đó.
Ta dò hỏi:
“Bệ hạ sao còn chưa đi?”
Mặt Tạ Trầm lập tức sầm sì:
“Trẫm đi đâu được? Đây là tẩm cung của trẫm!”
Ồ… sơ suất quá, thật ngại. Lần đầu làm Hoàng hậu, ta vẫn chưa quen.
Cứ ngỡ đây vẫn là Trấn Quốc Công phủ nhà mình.
“Vậy… Bệ hạ định nghỉ lại đây sao?”
Tạ Trầm nhướng mày: “Chứ sao nữa? Đây là tẩm cung của trẫm, giường của trẫm!”
“Vậy cũng được…”
Ta ôm chăn lăn vào trong, quay lưng về phía Tạ Trầm.
Hai chúng ta, mỗi người một góc giường, quay lưng vào nhau mà ngủ.