Nhất Niệm Cuồng Si

10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

20

Tiểu Thúy dìu ta lên xe ngựa.

Nhìn nội thất trong xe, ta chìm vào suy tư.

Nhà ai bị phát vãng biên cương mà ngồi xe ngựa lợp vàng thế này?

Muốn ta c.h.ế.t thì cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vo như vậy!

Trên đường đi, ta ăn ngủ luân phiên, rất thoải mái.

Mỗi khi đi qua một nơi, lại có đặc sản địa phương được mang lên.

Ăn đến mức ta bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Không lẽ Tạ Trầm định làm ta no c.h.ế.t sao?

Tiểu Thúy khó khăn lắm mới mở lời:

“Tiểu thư, mấy hôm trước người còn…”

Còn đòi sống đòi chết.

Ta ho khan một tiếng, lau vết dầu mỡ bên mép.

“Cái này… tên hoàng đế chó kia chẳng phải vẫn chưa nói thẳng muốn lấy mạng ta sao… Con người ta nên sống vì hiện tại, chờ hắn thông báo đã.”

Nói rồi xé lớp giấy bọc con vịt muối.

“Đây, ăn thử con vịt này đi, vừa mới chặt đấy.”

Tiểu Thúy mặt đầy khinh bỉ, nhưng tay thì rất thành thật, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Ta chán quá, thò đầu ra ngoài nhìn, cứ thấy con đường này không giống đường đến Thông Châu.

Hay là Tạ Trầm định giữa đường bí mật thủ tiêu ta?

Ta cùng Tiểu Thúy thì thầm, lên kế hoạch nhảy xe chạy trốn.

Đang chuẩn bị chia việc, một người nhảy ra ngoài đánh lạc hướng thị vệ, người kia rắc bột tiêu vào mặt họ—

Thì xe ngựa đột ngột dừng lại.

Cả nắm bột tiêu trong tay ta nhét hết vào miệng mình.

Ta sặc đến mức khóc lóc gọi cha gọi mẹ.

“Hu hu hu cứu mạng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-niem-cuong-si/10.html.]

Không biết từ đâu, phụ mẫu ta xông ra, cuống cuồng bế ta vào trong, rót nước cho ta uống.

Nhìn phụ mẫu ta béo tròn một cách quá đáng, cùng cậu, nhị thúc, và biểu ca.

Họ đang dùng ánh mắt như nhìn khỉ mà nhìn ta.

Mạng sống của con người chỉ có một lần.

Nhưng có thể “chết đi sống lại” nhiều lần.

21

Người sáng suốt đều nhìn ra, Thái hậu muốn tạo phản.

Thẩm Tự Tự bám lấy cung không chịu đi cũng là để giám sát và tìm cơ hội bố trí.

Tạ Trầm tương kế tựu kế, ngoài mặt đuổi cả nhà ta khỏi triều đình, tạo giả tượng vua tôi ly tâm, cố ý để lộ sơ hở.

Sau khi đăng cơ, hắn nhân cớ phong vương, đưa Thịnh Vương đến Tây Bắc ăn gió cát.

Tây Bắc giáp với man di, hai bên thường xuyên xung đột.

Thịnh Vương lợi dụng danh nghĩa chiêu mộ hộ vệ để tập hợp binh lính, thao luyện quân đội, gom đủ 25 vạn người.

Lại mua chuộc quan viên trấn thủ dọc đường, dự định thừa cơ tạo phản, soán vị.

Quân đội có thể điều động từ kinh thành và các thành gần đó chưa tới 25 vạn, Thịnh Vương cho rằng kế hoạch này sẽ thành công lớn.

Nhưng hắn sai rồi.

Đánh trận chưa bao giờ dựa vào số lượng người.

Bạch Khởi với 15 vạn quân đánh bại 40 vạn quân Triệu. Trương Liêu với 800 quân đập tan 10 vạn quân Tôn Quyền.

Tiên đế từng âm thầm bố trí kỵ xạ, bộ nhẹ, trọng trận, thủy quân.

Dùng chưa tới 6 vạn người, chia thành bốn đội: Xích Diễm, Thần Võ, Long Tương, Thiên Sách.

Xích Diễm trấn Bắc, Thần Võ giữ Nam, Long Tương thủ Tây, Thiên Sách phòng Đông.

Đây là đất Ung Châu. Nhân danh giáng chức lưu đày, Tạ Trầm giao binh phù của Xích Diễm Quân cho nhà họ Lâm.

Ba đội quân còn lại cũng được điều động, mai phục chờ thời, chuẩn bị vào kinh “thanh quân trắc”.

Khi dẫn quân về kinh, ta kiên quyết đòi đi cùng.

Bọn họ ngăn cản:

“Nàng đừng đi, không an toàn đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận