Nhất Niệm Cuồng Si

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giường trong cung quả nhiên khác biệt, êm ái đến độ ngủ cũng thấy ngon hơn hẳn.

Khi ta tỉnh giấc, Tạ Trầm đã thượng triều từ sớm.

Ta vừa xì xoụp bát canh gà ác hầm với cả trăm loại đông trùng hạ thảo và nhân sâm, vừa lau m.á.u mũi, vừa nghe thị nữ thân cận Tiểu Thúy ghé tai thầm thì.

“Nương nương, nghe đồn hôm nay Bệ hạ… hình như thần trí có chút bất ổn ạ.”

“Ồ? Bất ổn ra sao, kể ta nghe.”

“Nghe nói sáng nay, vừa bước vào điện Kim Loan, Bệ hạ còn chưa đợi các đại thần khấu đầu vạn tuế đã mặt mày tươi rói như hoa nở mùa xuân, cất giọng: ‘Các khanh làm sao biết được trẫm và Hoàng hậu đã tâm đầu ý hợp từ lâu?’”

Nàng kể lại một cách đầy hào hứng:

“Cả triều văn võ bá quan đều ngơ ngác nhìn nhau, không một ai dám ho he tiếng nào. Cảnh tượng lúc ấy, quả thực… đặc sắc vô cùng!”

Ta suýt nữa thì phun hết ngụm canh gà trong miệng: “Tối qua ngươi có bỏ gì vào trà của hắn không đấy?”

Tiểu Thúy lại còn ra chiều suy nghĩ nghiêm túc.

“Đâu có đâu tiểu thư, nô tỳ chỉ làm theo lời người dặn, cho vào nửa phân Mông Hãn Dược thôi… Ưm… ưm…”

Ta vội bịt miệng con bé lại. Được rồi, đừng nói nữa!

Uống xong bát canh gà, m.á.u mũi ta lại thi nhau tuôn.

Ta thầm nghĩ, tối nay nhất định phải dặn Ngự Thiện Phòng làm vài món thanh đạm, bổ huyết mới được.

Rảnh rỗi chẳng có việc gì, ta quyết định kéo Tiểu Thúy ra ngoài dạo chơi.

Giờ ta là Hoàng hậu rồi cơ mà! Hoàng cung này chẳng phải cũng là nhà của ta sao? Đi loanh quanh một chút, cũng là chuyện thường tình.

Ngự Thư Phòng… chắc là ta có thể vào được chứ?

Vừa đặt chân vào Ngự Thư Phòng, ta đã thấy Tạ Trầm đang được một tiểu thái giám dâng trà.

Trà vừa dâng xong, Tạ Trầm liền níu tiểu thái giám lại, hồ hởi hỏi:

“Ngươi thấy chiếc lót hài này của trẫm có đẹp không? Là Hoàng hậu tự tay thêu cho trẫm đấy!”

Ta đứng bên ngoài nghe mà còn thấy hoang đường!

Cách cả lớp hài thì nhìn thấy được cái gì cơ chứ!

Hơn nữa, ta có tự tay thêu cho hắn cái gì đặc biệt đâu.

Nam nữ thành thân, chẳng phải đều cần tín vật định tình hay sao? Ta chỉ chọn bừa việc nhẹ nhàng nhất, tiện tay khâu một chiếc lót hài qua quýt cho xong chuyện.

Tiểu thái giám vẻ mặt lộ rõ: “Chẳng lẽ Bệ hạ bệnh rồi sao?”

Nhưng vì cái đầu trên cổ,

Hắn vẫn cố nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp đến giả tạo, cất giọng đầy gượng gạo:

“Lót hài của Bệ hạ vừa nhìn đã biết là vật phi phàm! Hóa ra từng đường kim mũi chỉ đều do Hoàng hậu nương nương tự tay làm!”

Tạ Trầm vô cùng hài lòng, tiện tay thưởng cho tiểu thái giám một nén bạc:

“Lui đi, trẫm còn phải phê duyệt tấu chương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-niem-cuong-si/2.html.]

Tiểu thái giám ôm nén bạc, cười tít cả mắt, vui vẻ cáo lui.

Vừa thấy ta, hắn lại như nhìn thấy thần tài, một tiếng “Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương!” vang lên lanh lảnh, chói cả tai!

Ta và Tạ Trầm bốn mắt nhìn nhau.

Hắn ho khan một tiếng, vội vàng rụt cái chân đang gác trên ngự án xuống, vẻ mặt nghiêm lại: “Hoàng hậu đến đây có việc gì?”

Ta thản nhiên tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống.

“Thích thì đến thôi.”

Tạ Trầm ngẩn người, hiển nhiên không ngờ ta lại đáp như vậy.

“Ngự Thư Phòng là nơi trọng yếu bàn việc quân quốc đại sự! Sao có thể tùy tiện xông vào!”

Hắn tức đến nhảy dựng lên:

“Trẫm biết ngay nhà họ Lâm các ngươi có mưu đồ bất chính! Gả ngươi vào cung nhất định là có âm mưu!

“May mà trẫm anh minh thần võ, sớm đã nhìn thấu chút mưu mẹo cỏn con của các ngươi! Hừ!”

Ta bảo Tiểu Thúy mang bát canh gà còn lại khi sáng đặt trước mặt Tạ Trầm:

“Bệ hạ bồi bổ não chút đi, đừng suốt ngày suy diễn lung tung nữa.”

Đợi Tạ Trầm uống cạn bát canh gà đầy ắp.

Trong cung lại có thêm một người nữa chảy m.á.u mũi.

Hê hê.

Ngự y được mời đến, vuốt chòm râu bạc lơ thơ vài sợi, ra vẻ thâm sâu:

“Bệ hạ và Nương nương tuy tuổi trẻ khí huyết dồi dào, nhưng vẫn nên tiết chế một chút thì hơn.”

Lão đang nói cái gì vậy, sao ta nghe chẳng hiểu gì hết?

Ta chỉ biết, ngày mai vị ngự y này có lẽ nên thu dọn hành lý về quê dưỡng già rồi.

Tạ Trầm ngày nào cũng ở lại Ngự Thư Phòng làm việc đến khuya muộn.

Hắn không về tẩm cung, ta cũng ngại đi ngủ trước.

Mà chủ yếu là có ngủ rồi cũng sẽ bị tiếng động làm cho tỉnh giấc.

Ta gọi đây là… tra tấn trong thinh lặng.

Sau vài lần ta hai tay hai con d.a.o phay kề cổ doạ dẫm, cuối cùng hắn cũng chịu không thức khuya nữa.

Ngủ sớm dậy sớm, hắn còn lôi cả ta ra Ngự Hoa Viên tập thể dục buổi sáng.

Dao của ta đâu rồi???

À, đã bị Tạ Trầm tịch thu mất rồi.

Tạ Trầm lôi ta đi rèn luyện thân thể, nhưng bản thân hắn thì chẳng mấy hào hứng.

Hắn chỉ thích một mình ngồi xổm bên hồ cho cá ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận