Suy nghĩ một chút, phụ thân của Thẩm Tự Tự không bằng phụ thân ta, mẫu thân của nàng không bằng mẫu thân ta, cậu, nhị thúc, biểu ca của nàng đều không bằng của ta.
Thậm chí ngay cả cô của nàng, vị hoàng hậu kia, cũng chỉ nhặt lại cái ghế của cô ta.
Nhìn từ góc độ nào, nàng cũng không thể sánh được với thế lực của ta.
Vậy thì rõ ràng ta không sai, lương tâm không đau nữa.
Ta lại trở mình.
Nhưng nếu nói như vậy, thì Tạ Trầm chẳng phải có thể ngồi lên đầu ta mà sai khiến như sai chó sao?
Thôi, thôi, thôi.
Trên ta thì mọi người đều bình đẳng, dưới ta thì thứ bậc rõ ràng.
Đúng vậy! Chính là như thế!
Ngủ!
Không phải mọi người đều nói sáng và tối trời lạnh sao?
Sao ta ngủ giữa đêm lại thấy nóng thế này?
Ta định đá chăn ra, nhưng cái chăn này cứ như mọc rễ trên người ta vậy, dính chặt không buông.
Đúng là khó chịu c.h.ế.t đi được.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, ta đã thấy khuôn mặt to đùng của Tạ Trầm ngay trước mặt.
Hắn ôm ta, ngủ ngon lành không thể tả.
Ta thì ngủ không ngon, lại có chứng khó chịu khi vừa thức dậy, liền tung một cú đá, hất hắn khỏi giường.
Tạ Trầm nằm sõng soài dưới đất, vẫn chưa tỉnh.
Tốt lắm, rất tốt.
Ta cúi xuống, ghé sát tai hắn, hít một hơi rồi hét lớn:
“Cháy rồi! Cháy đến m.ô.n.g rồi!”
Tạ Trầm bật dậy như lò xo, dụi mắt ngái ngủ:
“Chỗ nào cháy? Chỗ nào? Hoàng hậu của trẫm đâu? Trẫm phải đưa hoàng hậu chạy, trẫm không thể bỏ nàng lại!”
Ta mềm lòng, thôi thì làm hòa với hắn vậy.
Buổi trưa, ta nhận được thư của phụ mẫu.
Họ nói, bảo ta đối xử tốt với Tạ Trầm một chút, đừng cứ giận dỗi là chạy về nhà.
Còn nói rằng cậu ta sắp được thăng chức, biểu ca cũng sắp được thăng chức, lúc quan trọng như thế này phải biết vuốt ve bợ đỡ, đừng làm Tạ Trầm bực mình.
Đọc xong bức thư tình cảm chân thành này, ta thấy phụ mẫu nói rất có lý.
Chỉ khi hậu phương đủ vững, ta mới có thể tung hoành ngang dọc trong cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-niem-cuong-si/8.html.]
Để cứu vãn mối quan hệ của ta và Tạ Trầm,
Ta đặc biệt bảo Tiểu Thúy đến Ngự Thiện Phòng lấy một con gà quê còn sống nhảy tanh tách.
Tự tay ta hầm một bát canh gà, còn đích thân rắc lên một lớp hành xanh mướt.
Tiểu Thúy giúp ta bê canh cả đoạn đường.
Đến cửa Ngự Thư Phòng, ta mới tự tay nhận lấy.
Rồi tự tay mang vào cho Tạ Trầm.
Hắn đang phê duyệt tấu chương, đầu không ngẩng lên lấy một cái.
Nhưng hình như hắn ngửi thấy mùi canh gà, hơi nhíu mày, nói:
“Trẫm không muốn uống canh gà, mang đi đi.”
Ta đặt bát canh ngay bên cạnh hắn.
Giọng cố ý nịnh nọt:
“Bệ hạ thực sự không uống sao? Đây là người ta tự tay hầm đấy nha…”
Ta hơi rùng mình vì tự thấy ghê chính mình.
Tạ Trầm cầm bút mà tay run lên, giọng cao vút:
“Hoàng hậu sao biết, món trẫm thích nhất chính là canh gà!”
Nhân lúc Tạ Trầm vùi đầu uống canh gà, ta bắt đầu sư tử mở miệng, nói hết những gì phụ thân dặn trong thư.
“Cậu của thần thiếp vất vả lập công…”
“Chuẩn.”
“Biểu ca của thần thiếp trung thành tận tụy…”
“Chuẩn.”
“Thần thiếp…”
Tạ Trầm đồng ý rất nhanh:
“Đều chuẩn, đều chuẩn cả!
“Dù sao trẫm cũng vì gia thế của hoàng hậu mà cưới nàng, chắc chắn không thể để hoàng hậu thua kém ở khoản gia thế, không ai được vượt qua hoàng hậu của trẫm.”
Hơi vui nha.
Chiều tối, Tạ Trầm đến Phượng Nghi Cung.
Lần này ta không đuổi hắn đi, hắn vòng tay ôm eo ta, cùng ta đi vào bên trong.
Hắn thì thầm bên tai:
“Hoàng hậu đã đề nghị, trẫm đều đáp ứng cả, vậy yêu cầu của trẫm, hoàng hậu cũng nên đáp ứng chút chứ?”