Sau khi thiên hạ thái bình, tổ tiên học theo lối sống ẩn mình, không gây chuyện thị phi, lấy bốn chữ “chân chất thật thà” làm gia huấn, treo giữa đại sảnh để con cháu ngày đêm tụng niệm.
Cho nên, nói về gia thế vững chắc, không ai có thể sánh bằng nhà ta.
Đêm trước khi nhập cung, Tạ Trầm buông lại một câu “Trẫm cưới ngươi là vì gia thế nhà ngươi” rồi bỏ đi.
Để lại một mình ta đứng đó, hoài nghi cả nhân sinh.
Ta ảo não than thở:
“Hắn không yêu ta, sau này nhất định sẽ nạp thêm đủ loại phi tần.
“Những vị phi tần đó, tính tình tốt, nhan sắc đẹp, dáng người cũng chuẩn… còn ta chỉ có mỗi gia thế tốt, chẳng phải ta sẽ phải một mình sống cô quạnh trong cung cấm này đến hết đời sao?”
Phụ thân ta đáp: “Không đâu, con ăn khỏe, ngủ ngon, tâm trạng lại thoải mái, nhìn đời lúc nào cũng rộng mở.”
Ta nghẹn lời: “Phụ thân… người đang nói lúc này sao…”
Dù Tạ Trầm và Thẩm Thái hậu ngoài mặt thì hòa thuận nhưng trong lòng lại chẳng ưa gì nhau, sau khi đăng cơ, hắn vẫn theo lệ cũ mà tôn bà ta làm Hoàng Thái hậu.
Chuyện chọn phi, Tạ Trầm kiên quyết không đồng ý.
Thái hậu liền lấy cớ nhớ nhà, đưa Thẩm Tự Tự vào cung bầu bạn.
Ai mà chẳng biết bà ta đang tính toán điều gì cơ chứ?
Thẩm Tự Tự vào cung, ngoài việc bầu bạn với Thái hậu, thời gian còn lại đều lang thang khắp nơi, mong ngóng một cuộc “tình cờ gặp gỡ” với Tạ Trầm.
Có một lần, nàng ta quả thực đã gặp được.
Lúc ấy, ta đang luyện Thái Cực Quyền buổi sáng, còn Tạ Trầm thì như thường lệ, ngồi xổm bên hồ nói chuyện với đàn cá, tiện tay bắt được một con rùa xui xẻo vì chạy chậm, xách lên ước lượng.
“Không tệ, nặng hơn rồi đấy, sắp hầm thành cao quy linh được rồi!”
Thẩm Tự Tự yểu điệu thướt tha bước tới: “Hoàng đế biểu ca~”
Tạ Trầm sợ đến mức ném luôn con rùa, quay đầu bỏ chạy.
Hôm đó trở về cung, hắn “đổ bệnh”.
Đương nhiên là giả vờ.
Ta chỉ biết xấu hổ nói: “Ngươi có cần phải làm quá đến vậy không…”
Hắn lại bày ra vẻ mặt đắc ý: “Biết tự kiềm chế mới có lợi cho hòa khí phu thê.”
Sau đó, hắn ngang nhiên nằm lì trong Phượng Nghi Cung của ta, cáo bệnh không ra ngoài.
Để diễn cho tròn vai, hắn còn sai người chuyển hết tấu chương vào đây.
Mỗi ngày đều được kiệu rước đi lâm triều, bộ dạng như sắp c.h.ế.t đến nơi, thở không ra hơi.
Vừa về đến cung liền sai người đóng chặt cửa lại, bày bàn nhỏ ra phê duyệt tấu chương.
Thẩm Thái hậu không nhịn được nữa, dẫn theo một đám thái y hùng hổ xông vào Phượng Nghi Cung.
Bà ta cười mà như không cười:
“Hoàng đế, ai gia nghe nói người không khỏe, đặc biệt mang theo vài vị thái y đến xem bệnh cho người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-niem-cuong-si/5.html.]
Tạ Trầm đã sớm nghe tin, chuẩn bị kỹ càng, co ro trong chăn, mắt trợn ngược, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Cho ai gia xem mạch!”
Một đám thái y lần lượt bắt mạch, không một ai nói ra được bệnh gì, chỉ có thể quỳ xuống lắp bắp.
Cuối cùng, Thái hậu tức giận đùng đùng bỏ đi, để lại một đám thái y già nua run lẩy bẩy.
Ta gọi họ đứng dậy, còn sai Tiểu Thúy mang tiền thưởng đến.
Không một ai dám nhận.
Tất cả đều dập đầu côm cốp:
“Hoàng hậu nương nương, thánh thể của Bệ hạ có bệnh, thần bọn thần ngu dốt… thần bọn thần vô cùng hoảng sợ…”
Lần đầu tiên trong sự nghiệp, đám thái y kỳ cựu này gặp phải một ca bệnh làm lung lay cả danh tiếng.
Tạ Trầm run bần bật, bắt mạch mà không ra bệnh, quả thực là chưa từng thấy loại bệnh nào kỳ quái đến thế.
Ta nhấp một ngụm trà, liếc nhìn Tạ Trầm đang run như cầy sấy trên giường, bình thản nói:
“Thật ra Bệ hạ cũng không có gì nghiêm trọng.
“Chỉ là hơi… khụ… thận hư một chút thôi.”
Tạ Trầm lập tức ngừng run, đá tung chăn, bật người dậy:
“Trẫm không hư!”
Ta nhún vai: “Các vị xem, chẳng phải đã khỏe rồi đó sao?”
Đám thái y đưa mắt nhìn nhau: “À… cái này…”
Sau khi tất cả lui ra, ta đóng cửa lại.
Vừa quay người, một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng.
“Lâm, Dao, Dao.”
Tạ Trầm gằn từng tiếng gọi tên ta.
Ta lạnh sống lưng, rụt cổ lại.
“Bình thường sao trẫm không nhận ra, hóa ra nàng lại lo lắng cho trẫm đến vậy?”
Hắn túm lấy ta, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
“Hay là… chúng ta thử xem sao?”
…
Ngoài cửa sổ, mặt trời mọc rồi lại lặn, từ trời xanh nắng rực rỡ đến đêm đen sao thưa thớt.
Cuối cùng, ta được Tạ Trầm ôm vào lòng, toàn thân ê ẩm, mỏi nhừ mà thiếp đi.
Lần đầu tiên ta ngủ chập chờn đến vậy, trời vừa tờ mờ sáng đã tỉnh giấc.
Tạ Trầm vẫn ngủ rất say bên cạnh.