Nhất Kiếm Trảm Thương Khung

Chương 36 Tu Luyện Mới

Ngoài những nội dung vừa hắn vừa đọc, phần sau cuốn sách còn ghi chép tỉ mỉ về đặc tính, công dụng và phương pháp luyện hóa của hàng trăm loại linh tài cơ bản dùng để đúc rèn linh khí.

Chỉ riêng phần này thôi cũng đã tiêu tốn của Trần Tình nửa ngày trời mới có thể miễn cưỡng nhồi nhét hết đống kiến thức dày đặc ấy vào đầu.

Hắn khép sách lại, đưa tay day nhẹ thái dương cho vơi đi cơn nhức mỏi. Ánh mắt hắn vô thức lướt sang tiểu nha đầu đang cuộn tròn ngủ say sưa bên cạnh, khóe môi còn nở một nụ cười mỉm.

Trần Tình không nỡ đánh thức nàng, chỉ lặng lẽ đứng dậy, một mình tiến vào động thất khoét sâu bên vách núi.

Vừa bước qua cửa động, một luồng nhiệt khí hầm hập như sóng dữ ập tới, bao vây lấy cơ thể khiến hắn không khỏi ngột ngạt. Mồ hôi bắt đầu rịn ra, chảy thành dòng ướt đẫm cả lưng áo.

Cố nén cảm giác khó chịu, Trần Tình đi sâu vào trung tâm, nơi có một chiếc giường đá được bố trí sẵn.

Thế nhưng, ngay khi vừa ngồi xuống, một cảm giác bỏng rát kinh hồn truyền tới khiến hắn giật mình nhảy dựng lên, không kìm được mà chửi tục một tiếng:

“Cmn!! Nóng đến mức này thì làm sao mà tọa thiền cho nổi?"

Chưa kịp dứt lời, một mùi khét lẹt nồng nặc xộc lên mũi. Trần Tình ngoái đầu nhìn lại, trợn tròn mắt kinh hãi.

Cháy rồi! Bộ đồng phục của Vân Ẩn Cốc vậy mà không chịu nổi sức nóng nơi đây?

Phải biết rằng trước đó hắn từng thử qua độ bền của bộ đồng phục này, tuyệt đối không phải dùng chất liệu tầm thường làm nên. Vậy mà giờ chỉ mới ở đây chốc lát đã bắt đầu bốc cháy, đủ thấy nhiệt độ trong động thất khủng khiếp đến mức nào.

Hắn vội quơ tay dập tắt ngọn lửa, âm thầm thở ra một hơi, cũng may chỉ cháy một góc nhỏ.

Nhưng chưa được bao lâu, ngọn lửa lại tiếp tục phừng lên, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể lui ra ngoài, không dám ở lại thêm nữa.

"Chẳng lẽ... phải trần trụi mà vào tu luyện sao?"

Sắc mặt Trần Tình trở nên cực kỳ khó coi. Hắn hoàn toàn không ngờ môi trường ở Khí Phong lại khắc nghiệt vượt xa tưởng tượng. Thế nhưng, nhìn dòng địa hỏa cuồn cuộn phía xa, ánh mắt hắn dần trở nên kiên định, sự bướng bỉnh trong xương tủy trỗi dậy.

"Mặc kệ! Đã đến nước này thì không thể chùn bước. Sư phụ bảo ta phải quen thuộc nhiệt độ nơi đây, chắc chắn là có thâm ý.

Trần Tình nhanh chóng cởi bỏ bộ y phục đã cháy sém, để lộ thân hình rắn chắc rồi bước nhanh vào bên trong.

Hắn dùng lực khép chặt cửa đá lại, chọn một vị trí lý tưởng ở giữa động thất.

Lần này, hắn không ngồi lên giường đá nữa mà trực tiếp khoanh chân ngay trên mặt đất.

Dù cái nóng vẫn như muốn thiêu đốt da thịt, nhưng nhờ thể chất vượt trội cùng mang trên người Thiên Linh Căn hoả hệ, hắn vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng được.

Trong lúc đang vận khí để thích nghi với nhiệt độ, một ý nghĩ táo bạo bỗng lóe lên trong đầu hắn:

“Ở trong hoàn cảnh này… nếu vận hành Cửu Dương Diệt Thiên Thần Quyết ở đây có giúp hiệu quả tăng gấp bội hay không?"

Nghĩ là làm, Trần Tình lập tức thủ thế, tâm niệm khẽ động bắt đầu vận chuyển khẩu quyết của tầng đầu tiên: Dương Huyết Sinh Thể.

Linh lực trong đan điền vốn đang tĩnh lặng bỗng chốc sục sôi, lưu chuyển điên cuồng theo các kinh mạch. Làn da hắn nhanh chóng đỏ rực lên như máu, từng luồng khói trắng từ lỗ chân lông tuôn ra nghi ngút.

Linh khí hỏa hệ nồng đậm trong động thất như gặp được vật dẫn, điên cuồng hội tụ lại, tạo thành một ngọn lửa thực thể bao phủ lấy toàn thân hắn.

Cơn đau thấu xương ập đến khiến hắn không kìm được mà la lên oai oái:

"Aaaa... Nóng! Nóng chết ta rồi! Nhiệt độ này... so với lần đầu tu luyện còn nóng hơn gấp nhiều lần!"

Dù đau đớn đến mức tưởng chừng như từng thớ thịt đang bị nướng chín, Trần Tình vẫn không dừng lại.

Hắn nghiến chặt răng đến mức bật máu, ép bản thân phải duy trì vận hành khẩu quyết, âm thầm chịu đựng sự giày vò tàn khốc của ngọn lửa đang thiêu đốt huyết nhục.

Như bị ngọn lửa trên người Trần Tình kích thích, địa hỏa mạch bên dưới động thất bỗng trở nên cuồng bạo hơn bao giờ hết.

Những tia lửa đỏ rực bắn tung tóe, sức nóng trong không gian tăng vọt lên một mức độ cực hạn, như muốn biến mọi thứ bên trong thành tro bụi.

Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp động thất.

Sau một hồi tự hành xác, Trần Tình rốt cuộc không thể chống chọi thêm được nữa.

Hắn hít một hơi gấp gáp, cưỡng ép thu hồi linh lực.

Ngay lập tức, ngọn lửa bao quanh cơ thể tắt ngấm, địa hỏa cuồng bạo xung quanh cũng dần dần lắng xuống trả lại không gian yên tĩnh như lúc đầu.

Trần Tình nằm vật ra đất, lồng ngực phập phồng thở hồng hộc.

Bây giờ thân thể hắn còn nóng hơn cả nền đất hắn đang nằm. Toàn thân hắn đỏ hỏn như một con tôm luộc, hơi nóng từ da thịt bốc lên thành từng làn khói trắng mờ ảo bao quanh cả động thất.

Nằm nghỉ ngơi ổn định một thời gian, hắn lại cố gắng gượng dậy, tiếp tục vận chuyển Dương Huyết Sinh Thể.

Lần này, thời gian hắn chịu đựng được đã dài hơn rất nhiều so với lần đầu.

Da thịt dần xuất hiện dấu vết cháy xém, thậm chí còn bốc lên một mùi như thịt nướng, khiến Trần Tình chỉ có thể âm thầm cười khổ.

Đến lúc này, hắn vẫn chưa nhìn ra công dụng cụ thể của môn thần quyết này.

Lần đầu tu luyện ở làng, hắn bị dày vò đến mức kiệt sức ngất đi, nhưng khi tỉnh lại, thân thể hắn gần như được lột xác, trong cơn mê man ấy hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Chẳng lẽ bây giờ cũng phải tu luyện đến khi ngất đi mới có hiệu quả?

Nghĩ tới đây, Trần Tình không khỏi rùng mình. Nếu lần nào cũng như vậy, e rằng sớm muộn gì cũng để lại ám ảnh trong lòng.

Hắn hoàn toàn không hay biết rằng, trong đan điền của mình đang lặng lẽ tích tụ từng luồng khí màu vàng óng ánh, tốc độ ngưng tụ nhanh hơn rõ rệt so với lần trước tu luyện ở làng.

Chỉ mới vận chuyển công pháp qua hai lượt, khí vàng đã chiếm gần một phần ba đan điền.

Nguyên nhân chủ yếu là do hoàn cảnh nơi đây cực kỳ thích hợp. Linh khí hỏa hệ nồng đậm không ngừng thúc đẩy quá trình thiêu luyện máu thịt, khiến việc chắt lọc tinh hoa diễn ra nhanh hơn rất nhiều.

Nếu lúc này hắn đã Trúc Cơ, khai mở thần niệm, hẳn sẽ sớm phát hiện ra sự biến hóa ấy. Chỉ tiếc rằng hiện tại hắn vẫn chỉ là Luyện Khí tầng bảy mà thôi.

Trần Tình tiếp tục vận chuyển thêm vài lần nữa.

Về sau, thời gian hắn có thể chịu đựng ngày càng dài, lần lâu nhất thậm chí duy trì liên tục suốt hai canh giờ.

Nhưng sức người cuối cùng cũng có giới hạn.

Khi thân thể không thể gượng thêm được nữa, hắn đành thu hồi linh lực, ngã dài xuống nền đất nóng hổi, hít thở từng ngụm khó khăn.

Lúc này nhìn hắn chẳng khác nào một khối than bị nung đỏ, da thịt cháy xém, gần như không còn nhìn ra hình dạng ban đầu. Nếu không nhờ ý chí cứng cỏi chèo chống, e rằng hắn đã sớm bất tỉnh từ lâu.

Hắn cố chờ đợi, muốn tận mắt chứng kiến cảnh thân thể được tái tạo, để thỏa mãn chút tò mò trong lòng. Thế nhưng chờ mãi vẫn không thấy hiện tượng gì xảy ra.

Ngay khi ý thức đã đứng bên bờ sụp đổ, đột nhiên, toàn thân hắn bừng lên một trận kim quang.

Kim quang bao phủ lấy thân thể, dần dần ngưng tụ thành một cái kén hình người, hoàn toàn bao bọc Trần Tình ở bên trong.

Luồng khí màu vàng trong đan điền rốt cuộc cũng bắt đầu vận động. Từng tia kim khí trào ra, men theo kinh mạch và máu huyết lan khắp toàn thân, không ngừng tu bổ những tế bào, kinh mạch bị cháy hỏng.

Trần Tình nằm yên trong kén kim quang. Dù không thể cử động, nhưng cảm giác dễ chịu lan khắp cơ thể khiến hắn vô thức khẽ rên lên một tiếng.

Bên trong kén, máu thịt như đang được rèn đúc lại từ đầu. Lớp da cháy sém dần bong tróc, để lộ làn da mới sáng bóng, mịn màng như ngọc.

Dòng máu nóng hổi cuộn trào, chảy xiết dọc theo kinh mạch như thác lửa, mang theo từng tia kim quang len lỏi khắp thân thể, không ngừng cường hóa huyết nhục cùng lục phủ ngũ tạng.

Bên ngoài lúc này cũng đã qua ngày mới.

Phượng Tâm Vân đã tỉnh dậy ngồi trên giường, ánh mắt hướng về phía cửa đá động thất, trong miệng lẩm bẩm.

“Tên tiểu tử này tu luyện cái gì ở trong đó mà lâu như vậy, đến giờ cũng chưa thấy ra ngoài? Ta đói quá đi!”

Nàng lấy tay xoa xoa cái bụng, sau đó bước xuống giường, nhanh chân đi đến cánh cửa kia.

Nàng định mở cửa xông vào thì bên trong Trần Tình cũng đã mở cửa bước ra.

Hắn lúc này tinh thần phấn chấn, da thịt bóng loáng, cơ bắp săn chắc nhưng rất cân đối, tóc dài mượt mà bồng bềnh, gương mặt tuy còn hơi non nớt nhưng lại thêm vài phần tuấn lãng.

Nhìn thấy tiểu nha đầu đang đứng trước cửa nhìn chằm chằm, hắn bỗng có chút đắc ý nói: “Sao nào? Có phải nhìn ta quá soái ca hay không?”

Phượng Tâm Vân đầu tiên có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, lướt nhìn Trần Tình từ trên xuống dưới, thốt ra một câu khiến Trần Tình chẳng hiểu mô tê gì:

“Ừm? Hình như to hơn một chút!”

“Cái gì to hơn?” Trần Tình hỏi ngược lại, nhưng hình như đã ý thức được điều gì, vội vàng chạy tới bịt mắt tiểu nha đầu lại:

“Con nít con nôi không được nhìn.”

Hắn lúc này mặt mo cũng có chút đỏ lên, bị một tiểu nha đầu nhìn hết từ trên xuống dưới, còn đánh giá cái đó của mình, khiến hắn cảm thấy xấu hổ gần chết.

Phượng Tâm Vân lập tức gạt tay hắn ra, bĩu môi nói: “Có cái gì mà không được nhìn, làm như ta chưa từng thấy bao giờ.”

Trần Tình cũng mặc kệ nàng, hắn lấy trong túi trữ vật ra một bộ đồng phục khác khoác vào, cũng may có được hai bộ nếu không hắn cũng không biết phải làm sao.

Phượng Tâm Vân chắp tay sau lưng như ông cụ non, đi vòng quanh đánh giá hắn một chút, sao đó mới hiếu kỳ hỏi: “Ngươi ở bên trong chơi cái gì mà lại thay đổi lớn như vậy, hình như mạnh hơn rất nhiều nha?”

Trần Tình lần đầu tiên thấy tiểu nha đầu có bộ dạng này, có chút buồn cười nói: “Thật ra ta có một môn pháp quyết luyện thể rất bá đạo, vừa vào trong đó tu luyện không bao lâu đã đạt đến mức độ này.”

“Thật sao? Vậy tại sao lúc trước ta chưa từng thấy ngươi tu luyện?” Phượng Tâm Vân nghiêng đầu, có chút không tin.

“Đợi lần sau ta tu luyện sẽ cho ngươi xem, đến lúc đó ngươi sẽ tự hiểu thôi.”

Như nhớ ra điều gì, hắn vội vàng khoác tay nói: “À mà không được, ta tu luyện cái này cần phải cởi bỏ hết y phục, không thể để tiểu nha đầu như ngươi vào xem được.”

Phượng Tâm Vân “xì” cười một tiếng ánh mắt nhìn Trần Tình như kiểu “ngươi có chạy đằng trời.” Rồi đột nhiên nàng thay đổi thái độ, gương mặt đáng thương nhìn Trần Tình.

“Ngươi ra ngoài kiếm chút gì đó cho ta ăn đi, ta đói quá!”

Trần Tình nhìn cái bộ dạng "diễn sâu" của tiểu nha đầu, không nhịn được mà bật cười, đưa tay xoa mạnh lên đầu nàng nói:

“Mấy linh thảo linh quả lúc trước ta đưa ngươi đâu?”

“Ăn hết rồi!!” Phượng Tâm Vân nhỏ giọng nói.

Trần Tình chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

“Được rồi, ngươi cứ ở yên đây chờ ta, đừng đi lung tung, ta ra ngoài xem một chút. Tu luyện cả ngày trời, đến ta cũng sắp dán lưng vào bụng rồi.”

Nói rồi hắn quay đầu bước ra cửa, định đi tìm người xung quanh ở đây hỏi thăm một chút.

Nhưng đi cả một quãng đường dài, xuyên qua các đình điện lầu các ở đây, cũng chẳng gặp một bóng người nào, trong lòng cảm thấy có chút bực bội.

“Cái Khí Phong to như thế này, làm sao ngay một người cũng không tìm thấy?”

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói có chút già nua vang lên phía sau khiến hắn giật nảy mình.

“Này tiểu tử, ai cho phép ngươi đi loạn trong đây vậy hả?”

Trần Tình vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả tóc tai bù xù, có mấy chỗ còn cháy xém, gương mặt đen nhẻm, quần áo trên người rách nát thảm hại, trông vô cùng lôi thôi.

Trong lòng hắn không khỏi dấy lên nghi hoặc:

Tại sao ở nơi này lại có một lão khất cái?

Trần Tình còn chưa kịp lên tiếng thì lão giả đã nheo mắt nhìn hắn một hồi, ánh mắt lướt qua người hắn từ đầu đến chân, nhìn thấy hắn mặc bộ đồ của đệ tử ngoại môn, như đang cân nhắc điều gì.

“Lạ thật…”

Lão lẩm bẩm một câu, giọng đã bớt gay gắt.

“Gần đây Khí Phong không có ai mới được phép vào, ngươi từ đâu tới?”

Trần Tình chắp tay đáp:

“Vãn bối là đệ tử mới, được Phong Chủ cho phép tới đây tu luyện.”

Nghe đến hai chữ Phong Chủ, lão giả thoáng sững lại, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.

“Hạ Bạch Y à?”

Lão khịt mũi, lẩm bẩm một câu không rõ là khinh thường hay bất đắc dĩ.

“Thảo nào.”

Lão khoát tay, giọng nói dịu đi vài phần. “Đứa nhỏ đó trước giờ làm việc không theo quy củ, dẫn người vào Khí Phong cũng chẳng buồn báo một tiếng.”

Trần Tình nghe vậy chỉ biết im lặng, không dám xen lời.

Lão nhìn hắn thêm một lúc, rồi gật gù:

“Được rồi, nếu là người của nàng thì ta không quản. Nhưng đừng đi lung tung, phía trong không phải chỗ ngươi có thể tùy tiện đi loạn.”

Nói xong, lão quay người bỏ đi.

Trần Tình khó khăn lắm mới gặp được một người liền vội vàng đuổi theo gọi với:

“Tiền bối! Tiền bối…”

Lão giả nhíu mày quay lại giọng có chút không kiên nhẫn nói:

“Có chuyện gì?”

“Chuyện là vãn bối vừa mới tới, không biết nơi đây đi lại thế nào xin tiền bối chỉ dẫn một chút, ta muốn tìm một chỗ có thể kiếm chút đồ ăn để lót bụng.”

Lão giả nghe vậy thì sững người trong chốc lát, ánh mắt nhìn Trần Tình bỗng trở nên cổ quái, từ trên xuống dưới đánh giá hắn thêm lần nữa.

“Đói bụng?”

Lão nhếch mép cười khẩy. “Tiểu tử, vào Khí Phong mà còn nghĩ đến chuyện ăn uống, ngươi đúng là hiếm thấy.”

Trần Tình hơi ngượng, gãi gãi đầu:

“Tu luyện cả ngày, thật sự có chút chịu không nổi.”

Lão khoát tay chỉ về phía xa. “Men theo hành lang bên kia, xuống sườn đông có một gian bếp chung. Đệ tử trong phong thường lui tới đó.”

Trần Tình chắp tay, thái độ cung kính: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”

Lão giả gật đầu, xoay người rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó: “Aiz…mẻ này lại hỏng, chắc là do nhiệt hỏa không ổn”, rõ ràng tâm tư vẫn còn đặt ở chuyện luyện khí vừa rồi.

Trần Tình men theo hành lang đá mà lão chỉ dẫn, đi xuống sườn đông Khí Phong. Càng đi sâu, hơi nóng trong không khí dần dịu xuống, thay vào đó là một mùi thơm thức ăn nhàn nhạt phảng phất.

Cuối con đường là một tòa thạch điện không lớn, kiến trúc đơn giản, trên biển đá treo hai chữ Linh Thiện Các. Bên trong cũng không ồn ào náo nhiệt, chỉ có vài bàn đá xếp ngay ngắn.

Một số tạp dịch đệ tử đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài, thấy Trần Tình mặc đồng phục ngoại môn bước tới tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn tươi cười chào hỏi.

“Sư huynh, tới mua đồ ăn sao?”

Trần Tình gật đầu nói: “Ở đây có gì ngon cứ gói cho ta mỗi món hai phần đi.”

“Có ngay!”

Trong lúc chờ đợi, hắn cũng thuận miệng hỏi thăm vài câu.

Từ lời mấy tạp dịch đệ tử, hắn mới hiểu Khí Phong xưa nay nhân số vốn ít, chỉ có đệ tử nội môn mới có thể gia nhập. Phần lớn thời gian, đệ tử đều ở trong động thất luyện khí hoặc bế quan, rất hiếm khi lộ diện, bởi vậy cả phong mới luôn vắng vẻ như vậy.

Còn những khu vực sâu hơn bên trong Khí Phong, nơi nhiệt hỏa cực thịnh, bình thường chỉ có trưởng lão và đệ tử được cho phép mới có thể lui tới. Người ngoài nếu tùy tiện xông vào, nhẹ thì bị đuổi ra, nặng thì tự chuốc khổ vào thân.

Nghe xong, Trần Tình trong lòng cũng sáng tỏ. Hắn trả vài viên linh thạch liền cầm túi lớn thức ăn để vào túi trữ vật, rời khỏi Linh Thiện Các trở lại căn phòng của mình.

___________________________________

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận