Nhất Kiếm Trảm Thương Khung
Chương 31 Kế Phản Kế Mới
Hai ngày trôi qua, mọi thứ đều yên ổn. Trần Tình ngồi trên một chiếc giường lớn trong khoang thuyền tu luyện. Linh thuyền đang chậm rãi di chuyển trên Mộng Linh Giang uốn lượn, đây là con sông lớn trải dài quanh Vân Mộng Sơn Mạch. Hai bên bờ là vách đá dựng đứng đại thụ um tùm bao bọc.
Đột nhiên, trong đầu hắn vang lên giọng nói của Phượng Tâm Vân:
"Có biến!"
Ngay lập tức, linh thuyền chấn động mạnh. Các đệ tử của Vân Ẩn Cốc đều lao nhanh ra khoang thuyền.
"Linh thú tập kích! Mau mau mở linh trận phòng hộ!" Chu Vinh lập tức hét to.
Vài đệ tử chạy đến các vị trí điều khiển linh trận. Một màn sáng vàng với đầy đường văn trôi nổi lập tức bao phủ cả con thuyền.
Lưu Đức cùng Tuyết Khuynh Thành cũng bước ra boong thuyền, gương mặt đầy vẻ ngưng trọng.
“Kỳ lạ, Khu vực này làm sao lại có Tử Vụ Ngạc.” Tuyết Khuynh Thành khẽ chau mày. Nhìn chằm chằm con linh thú to lớn kia.
Mọi người lúc này cũng đã chạy ra khỏi khoang thuyền. Nhìn thấy một màn trước mắt không khỏi sợ hãi. Trần Tình nhìn thấy cũng hải hùng khiếp vía, trong đời hắn lần đầu tiên nhìn thấy có quái thú to lớn như vậy.
Phía dưới con sông lớn lúc này, một con cự ngạc màu tím to lớn đang trôi nổi, phần lưng nhô lên khỏi mặt nước như một hòn đảo nhỏ. Miệng há to đầy răng nanh sắc nhọn. Cái đuôi đang uốn éo từng đợt quất vào thân thuyền, khiến linh thuyền chao đảo không thôi.
Lưu Đức nhìn thấy con cự ngạc này, vẻ bình tĩnh thường ngày của hắn cũng biến mất, lập tức hô lớn:
“Các sư đệ lưu ý, đây là Tử Vụ Ngạc, tu vi ít nhất cũng là Trúc Cơ hậu kỳ, có thể phun ra khói độc màu tím, cẩn thận tránh đi chúng. Ta và sư tỷ của các ngươi sẽ đi ra ứng phó. Các ngươi ở trên thuyền cố gắng ổn định trận pháp, lái thuyền đi về hướng Vân Ẩn Cốc càng xa càng tốt.”
“Không cần, mình ta đi là được, sư huynh ở đây bảo vệ đám sư đệ đi. Ta rất nhanh sẽ theo sau.”
Không đợi Lưu Đức kịp phản ứng, nàng đã chân đạp thân pháp phiêu dật nhảy ra khỏi linh thuyền lướt nhẹ trên mặt nước, kiếm trong tay khẽ vung, tu vi Trúc Cơ Hậu kỳ toàn diện bộc phát.
"Băng Phong Vạn Lý!"
Một kiếm chém ra mang theo hàn quang thấu xương đánh xuống Tử Vụ Ngạc.
Cự ngạc khổng lồ kia như cảm nhận được nguy hiểm, đôi mắt đỏ ngầu mở to, hé ra hàm răng sắc nhọn muốn cắn tan kiếm khí bức người kia.
Nhưng khi vừa chạm vào, không có vụ nổ kinh người cũng không có kình khí bắn ra, mà là con Tử Vụ Ngạc kia cấp tốc bị đóng băng.
Băng phong nhanh chóng lan rộng ra khắp mặt sông, bao phủ lên những cây cổ thụ xung quanh bờ.
Linh thuyền đã cấp tốc chạy ra xa. Nhưng mọi người vẫn cảm nhận được hàn ý thấu xương kia, không khỏi khẽ rung một cái. Có người môi đã tím tái, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn thấy thảm trạng của Tử Vụ Ngạc, một số đệ tử Vân Ẩn Cốc hò reo: "Tuyết sư tỷ uy vũ! Tuyết sư tỷ uy vũ!"
Nhưng đáp lại lời hô hào của bọn hắn là tiếng quát gấp gáp của Tuyết Khuynh Thành truyền tới: "Đi mau! Ta không cầm cự được lâu!"
Lúc này trán nàng cũng đã rịn mồ hôi, linh lực điên cuồng tỏa ra áp chế băng phong không bị công phá.
Nhưng một tiếng "răng rắc" vang lên, từng vết nứt dài hiện ra trên thân cự ngạc kia, kéo nhanh ra hình mạng nhện.
Lưu Đức cũng biết con cự ngạc này khó giải quyết, cắn răng ra lệnh cho thuyền cấp tốc lao đi.
Ầm!
Cuối cùng băng phong cũng bị phá. Tử Vụ Ngạc há miệng gào to, cùng lúc phun ra khí độc màu đen về phía vị Tuyết Khuynh Thành.
Nàng lập tức đạp trên mặt băng né tránh. Khí độc bắn thẳng lên ven sông, những cổ thụ đang bị đóng băng gần đó cũng bắt đầu bị tan chảy thành những vũng nước đen ngòm kinh tởm.
Nhờ Tuyết Khuynh Thành kéo dài thời gian, linh thuyền an toàn rời xa chỗ cự ngạc tập kích kia đã hơn mười dặm đường, nhưng lâu lâu bọn họ lại nghe chấn động truyền ra từ trong lòng sông.
Có đệ tử lo lắng cho Tuyết Khuynh Thành tiến lại hỏi: “Lưu sư huynh, bây giờ chúng ta có nên dừng lại đợi Tuyết sư tỷ?”
“Không cần, sư muội đánh không lại cũng có thể thoát đi, chỉ cần chúng ta rời xa nơi đó, Tuyết sư muội sẽ nhanh chóng đuổi theo, ta tin tưởng thực lực của nàng. Được rồi, các ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi, căng thẳng nãy giờ cũng mệt rồi.”
Mọi người nghe vậy cũng thở phào một hơi, trở về nơi ở của mình.
Lưu Đức đứng ở boong thuyền, nhìn Trần Tình bước đi phía xa, khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia nham hiểm.
Trần Tình trở về nơi ở của mình. Phượng Tâm Vân liền truyền âm vào trong đầu hắn: “Ngươi cẩn thận tên Lưu Đức kia một chút. Con cự ngạc kia chính là hắn dẫn tới.”
“Làm sao có thể?” Trần Tình không thể tin nổi thốt lên.
“Có gì mà không thể? Lúc nãy hắn đã tiết lộ một ít khí tức của Thú Linh Quả. Đây là loại trái cây rất có lợi cho linh thú, ăn vào có thể nhanh chóng kết tụ thú đan. Con cự ngạc khi nãy đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong rồi.”
“Vậy chẳng phải Tuyết sư tỷ sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Ngươi yên tâm, nàng ta dù sao cũng có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, mặc dù đánh không lại chạy vẫn có thể. Bây giờ ngươi hãy lo cho bản thân mình trước đi. Ta nghĩ nhanh thôi hắn sẽ phái người tới đối phó với ngươi.”
“Vậy bây giờ phải làm sao? Ta đánh thì đánh không lại hắn, trốn thì trốn cũng không được. Haizz… sao hắn cứ luôn nhắm vào ta vậy chứ, đau đầu thật.” Trần Tình day day trán.
Phượng Tâm Vân cười cười mờ ám nói: “Ngươi có muốn chơi hắn một cái không?”
“Làm thế nào?” Trần Tình mong đợi hỏi, hắn biết tiểu nha đầu này rất lợi hại, có thể có cách giúp được hắn.
“Một lát nữa chắc chắn hắn sẽ hành động. Tên kia rất cẩn thận, hắn sẽ không tự mình động thủ, nên hắn sẽ phái người âm thầm qua, ta nghĩ người tới là tên Vân Phi kia.”
“Vân Phi?” Trần Tình ngẩn người. “Nếu phái một tên đệ tử tầng chín hay gì đó đến có thể còn bắt được ta. Nhưng tên này làm sao có thể? Chẳng lẽ dùng ám chiêu gì?”
“Tới lúc đó chẳng phải sẽ biết sao, dù sao tên Vân Phi này có hay không cũng không quan trọng, làm xong mọi việc hắn chỉ cần diệt khẩu là xong. Ngươi cứ yên tâm, có bổn tọa ở đây ngươi chết không được.”
Nói rồi nàng truyền âm vào đầu hắn kế hoạch mà nàng đã nghĩ ra khiến Trần Tình ánh mắt sáng lên nhưng vẫn cố hỏi một câu: “Ngươi có được hay không? Lúc đó bị hắn bắt lại thì xong đời.”
“Ngươi cứ phối hợp với ta là được, thù lao là viên Thú Linh Quả kia.”
Trần Tình gật gật đầu nhưng vẫn còn hơi lo lắng.
“Ngươi yên tâm, ta đây là tộc…”
“Ngưng! Ta biết ngươi lợi hại được chưa!”
Đúng như Phượng Tâm Vân dự đoán, Vân Phi đang lén lút lại gần khoang thuyền mà Trần Tình đang ở. Bây giờ trời đã khuya, mọi người không say giấc thì cũng đã tĩnh tu, tiện hành động nhất.
Nhìn xung quanh không thấy ai, Vân Phi liền lấy ra một nhánh dây khoảng hai tấc, màu tím sẫm, trên thân còn có vài cái lá hình tam giác. Đây là Túy Thần Đằng mà Lưu Đức đưa cho hắn.
Hắn tiếp tục lấy ra một mồi lửa cẩn thận đốt lên. Mặc dù Túy Thần Đằng còn tươi nhưng lại rất dễ cháy, lượng khói toả ra lại cực kỳ nhiều.
Vân Phi liền vận linh lực bế khí lại, nhẹ nhàng đặt vào khe hở trên vách khoang thuyền của Trần Tình. Nhìn thấy khói hun hút bay vào trong, Vân Phi cười thầm một tiếng, khiên nhẫn chờ đợi.
Trước khi Vân Phi hạ độc thủ, Trần Tình đã được Phượng Tâm Vân cảnh báo, lúc này hắn đã bế khí, khói của Túy Thần Đằng không thể làm gì được hắn, nhưng hắn vẫn tỏ ra sắc mặt kinh hãi, đang ngồi trên giường đột nhiên ngã xuống đất, không dậy nổi, hoảng hốt kêu lên: “Chuyện gì xảy ra?”
Vân Phi bên ngoài chờ đợi một lúc, sau đó nghe được tiếng hô kinh hãi của Trần Tình, biết là đã thành công liền đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Trần Tình không còn sức nằm trên đất, hắn khép cửa lại, dập tắt nhánh Túy Thần Đằng kia, cười gằn một tiếng: “Haha! Trần Tình, ngươi không ngờ có ngày hôm nay đúng không?”
Hắn tiến lại, ngồi xuống, nắm lấy cổ áo Trần Tình kéo lên, sắc mặt có chút dữ tợn. “Lúc trước ngươi oai phong lắm mà, hết lần này đến lần khác đánh bại ta, còn đâm ta một kiếm suýt nữa lấy mạng ta, sao bây giờ lại như chó chết thế này?”
Hắn giơ tay lên tát vào mặt Trần Tình vài cái, đánh đến Trần Tình khóe miệng tràn ra cả máu tươi, xong cười lên điên dại, nói: “Nói đi, sao ngươi không nói gì? Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, nếu không phải Lưu công tử cần, ta đã lấy đi cái mạng chó của ngươi rồi!”
Vân Phi lấy ra một sợi dây thừng đã chuẩn từ trước, trói Trần Tình lại, bịt luôn cả miệng, nhẹ nhàng vác Trần Tình rời đi.
Trong một khoang thuyền lớn, Lưu Đức ngồi trên một cái ghế to, mỉm cười nhìn xuống phía dưới. Lúc này Vân Phi đã thành công bắt Trần Tình đem lại đây, không một ai hay biết.
Trần Tình lúc này bị trói như bánh tét, nằm sõng soài trên mặt đất, miệng bị miếng vải lớn buộc lại còn dính cả máu tươi.
Lưu Đức hài lòng nhìn Vân Phi, đứng dậy bước lại gần vỗ vỗ vai hắn: “Tốt lắm, đúng là không làm ta thất vọng.”
Vân Phi đang khom người, chuẩn bị nói vài câu nịnh nọt, bỗng cảm thấy phần đầu đau xót, máu tươi chảy ra ướt cả khuôn mặt.
“Tại sao?”
Lưu Đức thu tay về như chưa có việc gì xảy ra, nở một nụ cười bình thản nói: “Nhiệm vụ của ngươi đã xong, cũng nên an nghỉ thôi.”
Vân Phi trợn to mắt, ngã về phía sau, trút đi hơi thở cuối cùng. Đến lúc chết, hắn cũng không biết tại sao lại bị thủ tiêu. Ánh mắt khó hiểu cùng không cam lòng dần dần mờ đi.
Trần Tình nhìn một màn này cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Người này cũng quá tâm ngoan thủ lạt đi.
Lưu Đức ngồi xổm trước mặt Trần Tình, bàn tay mở ra sợi vải buộc miệng của hắn, gương mặt cao ngạo nói: “Trần Tình, ta nghe nói ngươi chỉ mới tu luyện được nửa tháng mà thôi, đúng không? Ừm, đã luyện khí tầng bảy rồi sao? Với tốc độ tu luyện này, hẳn là có cơ duyên gì đi? Nếu ngươi chịu chia sẻ, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, còn nhận ngươi làm thân tín bên cạnh ta, như thế nào?”
Lưu Đức buông lời dụ hoặc. Hắn nghĩ Trần Tình bước vào tình cảnh này, còn nhìn thấy một màn khi nãy, chắc chắn sẽ thỏa hiệp.
Trần Tình lập tức cười lên ha hả, giọng điệu chẳng có chút suy yếu nào: “Lưu sư huynh, đừng vội, ta tới đây cũng có một món quà tặng cho huynh!”
Lưu Đức đột nhiên cảm thấy bất an, vừa định lùi lại nhưng đã trễ.
Hình xăm trên cánh tay Trần Tình lóe sáng, bốc lên một ngọn lửa đỏ rực, đốt rụi cọng dây đang trói hắn. Ngọn lửa bao phủ luôn cả Lưu Đức vào bên trong, tạo thành một quả cầu lửa ngăn cách với bên ngoài.
Lúc này giọng gấp gáp của Phượng Tâm Vân vang lên: “Nhanh! Ta chỉ có thể kiềm chế hắn mười hơi thở!”
“Có thể giết hắn không?”
Trần Tình hỏi, lúc này Lưu Đức phía đối diện đang ngồi bất động, gương mặt đầy sợ hãi.
“Không thể! Trước khi ta phong hắn, hắn đã kịp phản ứng, mở linh lực hộ thể rồi, mặc dù chưa hoàn toàn nhưng với tu vi hiện giờ của ngươi thì không có khả năng giết hắn. Mau lên! Lấy túi trữ vật hắn rồi nhanh thoát đi, ta sắp chịu không được rồi!”
Trần Tình vươn tay lấy đi cái túi trữ vật bên hông Lưu Đức, nhưng cũng chưa rời đi, hắn nắm lại nắm đấm, vận toàn bộ lực lượng Luyện Khí tầng bảy, dùng hết sức bình sinh oanh ra một quyền, nhắm thẳng vào gương mặt tuấn tú kia.
Ầm!
Một tiếng động vang lên bên trong, Lưu Đức văng ra, đập vào vách quả cầu lửa kia, một bên má sưng lên, khóe miệng còn tràn ra một vệt máu. Ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Trần Tình.
Trần Tình cười lên ha hả: “Sư huynh, ta trở về phòng đây, không cần tiễn!”
Nói rồi dưới chân hắn lóe lên một vòng sáng, thân ảnh dần dần mờ đi rồi biến mất.
Cùng lúc đó, quả cầu lửa lập tức nổ tung tạo ra chấn động không nhỏ khiến con thuyền lắc lư một chút, mọi người lập tức tỉnh lại, nháo nhào chạy ra, phát hiện tiếng động vừa rồi phát ra từ chổ Lưu Đức liền lập tức xôn xao chạy tới, xem có chuyện gì.
Trong khoang thuyền của Trần Tình, một ấn ký hình con chim nhỏ được khắc trên đất đột nhiên lóe sáng, như mở ra một cánh cổng, Trần Tình từ trong đó lao ra. Đây là một truyền tống trận khoảng cách ngắn mà trước đó, khi bày kế cho hắn Phượng Tâm Vân đã vẽ.
Hắn nằm trên đất, tim đập thình thịch nhưng trên mặt lại mang nụ cười đắc ý: “Khà khà, tên Lưu Đức kia bây giờ chắc đang tức điên lên đây mà!”
Lúc nãy bàn tính kế hoạch với Phượng Tâm Vân, hắn tính là sẽ dùng kết giới của nàng bao phủ luôn Vân Phi vào trong, sau đó giết chết, cướp túi trữ vật của Lưu Đức rồi rời đi, không ngờ Lưu Đức lại giúp hắn một tay giết chết tên Vân Phi kia, hắn đành tặng Lưu Đức một quyền xem như đa tạ.
Giọng Phượng Tâm Vân vang lên có chút suy yếu nói: “Trước hết để túi trữ vật kia ở chỗ ta. Hắn chắn chắn sẽ không đổ tội cho ngươi, dù sao cũng không có bằng chứng, mà Vân Phi lại chết ở chỗ của hắn, trừ khi hắn không muốn mặt mũi nữa mới làm như vậy. Nhưng dù sao ngươi cũng nên cẩn thận một chút!”
Trần Tình gật đầu, bước lại nhặt lấy nhánh dây Tuý Thần Đằng đã cháy hết phân nửa kia cất lại.
Dù sao đây cũng là đồ tốt, biết đâu sau này cần dùng tới. Sau đó hắn nhanh chóng bước ra khỏi phòng như chưa có chuyện gì xảy ra. Cùng hoà nhập vào đám người đang chạy tới chỗ Lưu Đức.
Bên trong khoang thuyền Lưu Đức, hắn khoé miệng chảy máu nằm trên đất. Bên cạnh Vân Phi đã cháy đen, đồ đạc trong phòng vì vụ nổ vừa nãy làm cho tan hoang ngổn ngang, nếu không có trận pháp phòng hộ của linh thuyền có lẽ khoang này đã sụp đổ rồi.
Chu Vinh đẩy cửa bước vào, lập tức ngây người một lúc, mới chạy lại đỡ Lưu Đức dậy.
“Sư huynh xảy ra chuyện gì?”
Lưu Đức thấy mọi người đều đến đây, nhìn thấy thảm trạng của mình, gương mặt có chút khó coi. Hắn mặc dù có phẫn nộ thế nào đi nữa cũng không thể nói cho mọi người biết chuyện này là do Trần Tình làm ra.
Chẳng lẽ hắn lại nói rằng Trần Tình xông thẳng đến chỗ mình, ra tay giết chết Vân Phi ngay trước mắt hắn, còn thuận tiện đánh hắn bị thương rồi cướp đi túi trữ vật, sau đó nghênh ngang thoát thân? Nếu thật nói ra như vậy, chẳng khác nào lấy c*t tự trét vào mặt mình.
Hắn lúc trước tính cướp đoạt cơ duyên xong sẽ tạo một hiện trường giả, vu oan cho Trần Tình giết chết Vân Phi, sau đó hắn sẽ xử lý Trần Tình theo môn quy. Vừa có được cơ duyên vừa có được sự tín nhiệm của đồng môn. Nhưng không ngờ kế hoạch lại đi lệch dự tính của hắn.
Hắn lúc này đã được Chu Vinh đỡ đứng dậy, lau máu tươi khoé miệng, khoác tay nói:
“Không có chuyện gì, chẳng biết tên Vân Phi này phát điên cái gì, chạy đến đây liều chết với ta, cũng vì ta nể tình đồng môn nên nương tay, hắn thừa cơ hội lấy ra một tấm linh phù rồi kích hoạt nổ tung, cũng may ta phản ứng nhanh nên chỉ bị thương nhẹ. Các ngươi giúp ta dọn dẹp giúp ta một chút, ta đi bây giờ phải đi trị thương.
Lưu Đức bịa ra một câu chuyện chẳng đâu vào đâu, mặc kệ người khác có tin hay không, hắn bước nhanh ra ngoài, đi sang một khoang thuyền khác.
Hắn bây giờ đang kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng không thể phát tiết. Khi lướt qua đám người, hắn phát hiện ra Trần Tình cũng đứng trong đấy, đang mỉm cười nhìn mình, Lưu Đức xém chút nữa tức điên lên, muốn ra tay một phát đập chết cái tên khốn kiếp này. Nhưng hắn vẫn nhịn được, tức tốc rời đi.
Mọi người mặc dù bán tín bán nghi lời Lưu Đức nói nhưng cũng chẳng ai dám thắc mắc, dù sao Vân Phi có chết cũng chẳng liên quan đến họ. Chỉ cùng nhau phụ giúp dọn dẹp. Trần Tình cũng tham gia, rất nhanh đã làm xong, sau đó mọi người liền trở về trong khoang thuyền của mình nghỉ ngơi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ai cũng biết chuyện này chắc chắn có vấn đề, nhưng ai dám can đảm đứng ra chất vấn chứ? Chỉ đành im lặng giả bộ như không biết tránh rước họa vào thân.
_______________________________
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!