Nhất Kiếm Trảm Thương Khung
Chương 30 Khởi Hành! Mới
Phủ Trấn Trưởng. Trong một căn phòng sang trọng, hương trầm thoang thoảng lan tỏa, Lưu Đức đang ngồi vắt chân trên ghế gỗ, tay cầm ly trà nóng hổi khẽ nhấp từng ngụm nhỏ, ánh mắt hờ hững nhìn qua khung cửa sổ mở rộng ngắm nhìn bầu trời đêm lấp lánh đầy sao.
Phía sau hắn, một nam tử đang quỳ mọp dưới đất, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, không dám ngẩng đầu lên dù chỉ một chút.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhạt đầy thâm ý, nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, cất giọng trầm thấp: “Ngươi đứng lên đi. Chuyện lúc trước ta không truy cứu nữa. Lúc ấy cũng là do hai tên sư đệ ta sơ suất để lộ hành tung, dẫn đến kế hoạch thất bại. Không trách ngươi được.”
Người đang quỳ dưới đất không ai khác chính là Vân Phi. Đã năm ngày trôi qua kể từ khi hắn được đưa về từ An gia, vết thương trên ngực do Trần Tình gây ra đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, dù đã dùng qua không ít đan dược chữa thương quý giá của Vân gia. Điều này khiến hắn bỏ lỡ hoàn toàn đợt tuyển chọn đệ tử Vân Ẩn Cốc lần này, lòng đầy tiếc nuối và oán hận.
Hắn vẫn không dám đứng lên ngay, chỉ cúi thấp đầu hơn nữa, giọng run run mở miệng: “Đa tạ công tử không trách phạt. Tiểu nhân đây có chút lễ mọn xin gửi đến công tử, xem như tạ tội cho sự bất tài của mình.”
Nói rồi, hắn mới chậm rãi đứng dậy, lấy ra một hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo đã chuẩn bị từ trước, bước đến cung kính dâng lên bằng hai tay.
Lưu Đức nhận lấy, không chút do dự mở hộp ra. Bên trong là một gốc linh chi đỏ tươi cỡ bàn tay, tỏa ra linh khí nồng đậm, khiến ánh mắt của Lưu Đức cũng loé lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Huyết Linh Chi, Linh Dược Nhị Cấp trung phẩm. Nếu phối hợp với Cốt Linh Thảo, có thể luyện chế ra Hóa Quyết Đoán Cốt Đan, dùng cho tu sĩ Trúc Cơ giúp hóa giải tạp chất trong huyết nhục, rèn luyện và tinh luyện cốt cách, mở rộng kinh mạch, tăng cường sức chịu đựng của thân thể. Cực kỳ quý giá.
Lưu Đức không ngờ ở một trấn nhỏ như Vân Thủy Trấn lại có đồ vật bậc này.
Hắn mỉm cười hài lòng, thu hộp gỗ lại gọn gàng: “Tốt! Ta cũng không khách sáo, xin nhận món quà này vậy!”
Vân Phi thấy Lưu Đức không ghét bỏ, thậm chí còn tỏ vẻ hài lòng, hắn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Đây xem như là vật quý nhất của Vân gia rồi, cha hắn cả đêm qua đau đầu suy nghĩ, mới quyết định đem vật này đi tặng, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng để cho con trai mình chuộc tội, lấy lòng Lưu Đức cũng xứng đáng.
Thấy mọi việc đều thuận lợi, Vân Phi cũng không dám làm phiền thêm nữa, lập tức cúi người cáo lui.
Lưu Đức nhìn thấy Vân Phi chuẩn bị rời đi, ánh mắt đột ngột lóe lên một tia sáng quỷ dị, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ, như đang cân nhắc một kế hoạch sâu xa trong đầu.
Hắn đã cho người điều tra kỹ lưỡng về ngôi làng của Trần Tình, đã nắm được một số tin tức quan trọng. Trần Tình cũng chỉ mới tu luyện được gần đây, lúc trước hắn còn chẳng có linh căn gì cả. Sự tinh tiến thần tốc của hắn cộng với vũ kỹ kinh khủng hắn sử dụng khi chiến đấu với Đỗ Nhật Hào, chắc chắn hắn đã có được một cơ duyên to lớn.
Ngôi làng ấy cũng không có ai lợi hại làm chỗ dựa. Lưu Đức đang âm thầm cân nhắc, có nên ra tay luôn ngay lúc này hay không. Đợi về tông môn thì càng khó xử lý.
Nhưng vấn đề lớn nhất ở đây là làm sao qua mặt được Tuyết sư muội mà vẫn giữ được mạng sống của Trần Tình để cướp đoạt cơ duyên một cách sạch sẽ. Đó mới là điều làm hắn đau đầu.
Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên như đã nghĩ ra được kế hoạch hoàn hảo, vội vàng gọi Vân Phi trở lại bằng giọng lạnh lùng nhưng đầy ý vị.
“Khoan đã!”
Vân Phi nghe giọng Lưu Đức gọi lại, nào dám đi tiếp, lập tức quay trở lại, khom người cung kính hỏi: “Không biết công tử có gì dặn dò?”
“Ta có một việc muốn ngươi thay ta làm. Nếu làm tốt, việc ngươi trở thành đệ tử Vân Ẩn Cốc chỉ là chuyện đơn giản mà thôi.” Lưu Đức mỉm cười nói, giọng mang theo sức hút mê hoặc.
Vân Phi nghe đến đây, ánh mắt lập tức sáng rực lên, lòng dâng trào hy vọng, lập tức cúi người càng sâu, giọng run run vì kích động: “Công tử cứ việc phân phó, dù có phải bỏ cái mạng này ta cũng sẽ dốc hết sức hoàn thành!”
“Tốt!” Lưu Đức tán dương một tiếng hài lòng, đột nhiên trong tay hắn xuất hiện hai đồ vật, đặt nhẹ lên trên bàn.
“Bình ngọc màu xanh này bên trong chứa một viên Liệu Thương Đan thượng phẩm, ngươi giữ lấy mà trị thương cho vết thương mau lành. Còn hộp ngọc màu trắng này…”
Hắn dừng lại một chút, giọng nói đột ngột chuyển sang âm trầm lạnh lẽo: “Trong đây chứa Túy Thần Đằng, một loại thực vật kỳ dị. Khi đốt lên, hương thơm của nó có thể khiến tu sĩ dưới Kim Đan hít phải sẽ bị tê liệt thần kinh, phong bế cảm giác, không thể vận chuyển được linh lực trong một khoảng thời gian ngắn.”
Vân Phi nghe xong âm thầm rùng mình, trên đời này có loại thực vật lợi hại như vậy sao?
Lưu Đức lại tiếp tục nói: “Chuyện lần này cũng không có gì khó khăn. Lúc trên đường trở về, ngươi sẽ đi theo ta với danh nghĩa được ta tuyển chọn trực tiếp vào Vân Ẩn Cốc. Khi đó, chỉ cần ngươi tìm kiếm một cơ hội tốt, lẻn qua bên chỗ Trần Tình, đốt cái này lên cho hắn hít vào, đợi đến lúc hắn bị tê liệt không thể cử động rồi bắt hắn qua phòng của ta là được.”
Vân Phi nghe nhiệm vụ chỉ đơn giản như vậy, lại còn được trực tiếp làm đệ tử của Vân Ẩn Cốc, trong lòng hắn như mở cờ, khó nén nổi kích động, cười hớn hở nói: “Đa tạ công tử đã tin tưởng, việc này cứ giao cho tiểu nhân, tiểu nhân sẽ dốc hết sức hoàn thành!”
Lưu Đức gật đầu hài lòng, đưa bình đan dược cùng hộp ngọc cho Vân Phi, căn dặn lần nữa với giọng nghiêm khắc: “Nhớ kỹ, khi đốt lên cái ngươi hãy bế khí lại nếu không ngay cả ngươi cũng sẽ bị tê liệt. Đến lúc đó mọi chuyện coi như đổ sông đổ bể, đừng trách ta không cảnh báo trước.”
Vân Phi lập tức nhận lấy, hứa hẹn chắc nịch: “Xin công tử yên tâm, lần này ta sẽ không để thất bại!”
“Ừm. Nếu việc này làm tốt, ta sẽ cân nhắc cho ngươi làm thân tín bên cạnh ta.”
"Đa tạ công tử đã cho cơ hội, tiểu nhân xin nguyện trở thành thuộc hạ trung thành nhất của ngài."
"Được, ngươi trở về đi."
Vân Phi lập tức cáo lui, bước chân vội vã rời khỏi phòng. Lưu Đức miệng nở nụ cười nhạt đầy khinh miệt, cầm lên chén trà nhấp một ngụm: "Chỉ là một tên hạ nhân thấp kém cũng muốn làm thuộc hạ của ta! Haha, thật là ngây thơ!"
Một đêm chớp mắt đã trôi qua, Trần Tình cũng đã ổn định ở Luyện Khí tầng bảy, linh khí trong cơ thể càng thêm tinh thuần vững chắc.
Hắn thu dọn đồ đạc một chút, rồi còn đi ra Thanh Sương Các mua một túi lớn đồ ăn thơm ngon đem theo, dự trữ cho cái miệng ham ăn tiểu nha đầu.
Đinh chưởng quỹ thấy hắn sắp rời đi cũng liền tiến lại chào tạm biệt, giọng đầy tiếc nuối: “Trần tiểu hữu, sau này nếu có dịp quay lại Vân Thủy Trấn, nhớ ghé Thanh Sương Các này nha!!”
Trần Tình cười nói vài câu thân thiện, xong tạm biệt mọi người ở đây, tức tốc chạy tới quảng trường.
Lúc hắn tới, mười hai người kia cũng đã có mặt đầy đủ, đang cùng người nhà nói lời từ biệt. Điều bất ngờ hơn là còn có An Tú Lệ cùng Vân Phi cũng xuất hiện đứng lẫn trong đám người.
Vân Phi nhìn thấy Trần Tình đến, ánh mắt lóe lên một vòng hàn quang đầy oán độc nhưng rất nhanh lại đổi thành thương hại, khóe miệng cong lên một độ cung quỷ dị.
An Tú Lệ cũng lén nhìn Trần Tình một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ hiếu kỳ và tò mò, như đang đánh giá lại thiếu niên từng khiến nàng rơi vào kế hoạch của người khác.
“Trần Tình, ngươi làm sao tới trễ như vậy? Khiến mọi người ở đây chờ đợi. Còn mang theo túi lớn đồ ăn? Đi cứu trợ sao?”
Đỗ Nhật Hào châm chọc nói, giọng đầy cay cú. Hắn còn ôm hận việc hôm qua bị Trần Tình một chiêu đánh văng xuống đài, mặc dù thương thế không nặng lắm nhưng hắn vẫn bị băng bó toàn thân vì vết bỏng trên da, nhìn như một xác ướp biết cử động, trông vừa buồn cười vừa thảm hại.
Trần Tình còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói sang sảng đã cắt ngang, đầy khí thế.
“Giờ còn chưa đến, mấy sư huynh còn chưa lên tiếng làm sao lại đến lượt ngươi đứng đây sủa bậy?”
Người nói lời này không ai khác chính là Dương Sĩ Liên, bên cạnh hắn còn đứng một trung niên hơi béo, gương mặt phúc hậu với nụ cười hiền lành. Chính là cha hắn - Dương Quách Nghĩa, Dương Lão Bản - đến đây để đưa tiễn con trai, ánh mắt đầy tự hào xen lẫn lo lắng.
“Ngươi dám mắng ta?”
Đỗ Nhật Hào giận tím mặt, chỉ tay vào Dương Sĩ Liên, giọng the thé vì phẫn nộ.
“Mắng ngươi đấy thì đã sao? Sao, muốn đánh nhau à?” Dương Sĩ Liên khiêu khích nói.
“Ngươi…” Đỗ Nhật Hào kìm nén đến gương mặt từ tím sang đỏ, rồi đến đen, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời nào. Với tình trạng hiện giờ của hắn, nếu mà có đánh nhau thật, sợ rằng người bị ngược sẽ là hắn mà thôi.
Nghe tiếng cãi vã to tác bên đây, mọi người đều hiếu kỳ nhìn sang, không khí quảng trường đột ngột trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
“Dương huynh, cứ mặc kệ hắn.”
Trần Tình cũng không muốn gây chú ý thêm nữa, liền cản Dương Sĩ Liên lại.
Hắn nhìn sang Dương Quách Nghĩa, hành lễ một cái, cung kính nói: “Dương Lão Bản, đã lâu không gặp!”
“Haha,” Dương Quách Nghĩa cười lớn, vỗ vai Trần Tình một cái, giọng sang sảng: “Trần hiền điệt, chúc mừng ngươi cũng tiến vào Vân Ẩn Cốc! Sau này ở trong đấy nhớ chiếu cố thằng con này của ta một chút, tính tình nó hơi thẳng thắn, ta sợ sẽ gây nên không ít phiền toái, cái thân già này của ta sẽ không chịu nổi đâu.”
Dương Sĩ Liên một bên nghe liền bĩu môi nói: “Cha à, người nói cái gì vậy, nếu tính về năng lực gây sự thì Trần huynh đệ đây là nhất rồi.”
Hắn nhìn xung quanh, sau đó lại tiếp tục nói: “Trần huynh đệ đây vừa đến đã đánh nhau gây thù với tên Vân Phi kia, sau đó ta còn nghe nói hắn có liên quan đến vụ bắt cóc An tiểu thư nữa, hôm qua còn đánh Đỗ Nhật Hào thành bộ dạng như này. Cha nghĩ xem Trấn Vân Thủy chúng ta có bốn thế lực lớn mà hắn đắc tội hết ba rồi. Năng lực gây sự ta so với Trần huynh đệ đây chỉ đáng xách dép.”
Trần Tình đứng một bên nghe được, mí mắt giật một cái, nhưng nghĩ lại lời Dương Sĩ Liên nói cũng đúng, hắn đến Vân Thủy Trấn này chưa tới mười ngày đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, còn xém chết mấy lần.
Bây giờ còn có một mối nguy hiểm tiềm tàng là tên Lưu Đức kia nữa.
Dương Quách Nghĩa nghe xong liền cười lên ha hả: “Haha! Dù sao hắn cũng là cháu trai của Trần lão đầu, việc hắn gây chuyện khắp nơi cũng không có gì lạ.”
Nghe Dương Quách Nghĩa nhắc về gia gia mình, Trần Tình cũng có chút xúc động.
“Dương Lão Bản, nếu gia gia ta đến đây, xin ngài nói với ông rằng đừng lo lắng cho ta. Bảo ông và mọi người trong làng cố gắng giữ gìn sức khỏe. Ta sẽ nhanh chóng có được thành tựu, rồi sớm ngày trở về thăm mọi người.”
Dương Quách Nghĩa vỗ vỗ vai Trần Tình cười nói: “Hiền điệt cứ yên tâm lên đường đi! Đợi lão đầu tử nhà ngươi đến đây, ta sẽ chuyển lời từng chữ một cho lão nghe. Chắc chắn lão sẽ vui đến mức ngủ không yên mất vài đêm đấy! Ha ha!”
Trần Tình mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng an tâm hơn không ít.
Lúc này, trên đài cao giữa quảng trường, Chu Vinh cùng mấy vị đệ tử Vân Ẩn Cốc khác đã xuất hiện, khí thế uy nghiêm khiến tiếng nói chuyện của đám đông dần lắng xuống. Phía trước họ, hai thân ảnh nổi bật dẫn đầu: một nam tử tuấn lãng, khí độ bất phàm chính là Lưu Đức, bên cạnh là Tuyết Khuynh Thành váy tím bay nhẹ, lạnh lùng như băng tuyết, hai người đứng đó tựa như một đôi bích nhân khiến không ít người âm thầm ngưỡng mộ.
Lưu Đức bước lên một bước, mỉm cười ôn hòa, giọng nói trầm ấm vang vọng khắp quảng trường:
“Ta xin tự giới thiệu một chút. Ta tên Lưu Đức, còn đây là sư muội Tuyết Khuynh Thành. Chúng ta đều là đệ tử thân truyền được Vân Ẩn Cốc phái đến đây chiêu mộ nhân tài.”
Hắn dừng một chút, ánh mắt quét qua mười lăm thiếu niên thiếu nữ phía dưới, nụ cười càng thêm rạng rỡ:
“Lời đầu tiên, ta xin thay mặt Vân Ẩn Cốc chúc mừng mười ba vị đã vượt qua ba vòng khảo hạch khắc nghiệt, chính thức trở thành đệ tử ngoại môn của Vân Ẩn Cốc.”
Tiếng vỗ tay rộn ràng lại vang lên.
“Thứ hai, ta xin tuyên bố một việc: Vân Phi và An Tú Lệ là hai người được đặc cách tuyển chọn lần này, vì họ đã có biểu hiện xuất sắc trong quá trình quan sát của chúng ta. Vì vậy, lần này sẽ có tổng cộng mười lăm người cùng ta tiến về Vân Ẩn Cốc.”
Tuyết Khuynh Thành một bên nghe xong khẽ nhíu mày, nhưng dù sao đây là quyền hạn của Lưu Đức, nàng không tiện nhúng tay.
Dưới đài, mọi người cũng lập tức xì xào bàn tán.
“Hai người kia có tài cán gì mà được cả đệ tử thân truyền đặc cách?”
“Chuyện này làm sao ta biết được, An tiểu thư thì ta không nói, còn tên Vân Phi kia… Chắc chắn là dùng thủ đoạn rồi!”
“Ngươi nói nhỏ một chút, muốn chết hay sao? Người ta được đệ tử thân truyền đặc cách đấy!”
Trần Tình đứng giữa đám người, nghe đến tên “Vân Phi” được đặc cách, đôi mắt hắn khẽ nheo lại, một tia lạnh lẽo thoáng qua nhưng rất nhanh bị che giấu dưới vẻ mặt bình thản.
Đặc cách? Biểu hiện xuất sắc?
Hắn liếc mắt nhìn Vân Phi đứng cách đó không xa. Vân Phi lúc này thương thế đã khỏi hẳn, nhờ đan dược của Lưu Đức đưa cho, đang cố gắng giữ vẻ mặt khiêm tốn, nhưng khóe miệng khẽ cong lên không giấu nổi vẻ đắc ý, còn cố ý liếc nhìn hắn một cái đầy thâm ý.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc.
Trần Tình chỉ khẽ nhếch môi, trong lòng đã âm thầm nâng cao cảnh giác.
Lưu Đức cũng không để ý đám đông bàn tán, hắn giơ tay lên, giọng nói đột ngột trở nên dứt khoát:
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Xuất phát!”
Mọi người lập tức thu xếp hành lý, theo sau đoàn người Vân Ẩn Cốc rời khỏi quảng trường, đi đến bến tàu gần đấy, cũng là sản nghiệp của Vân gia, nơi neo đậu chiếc linh thuyền mà đệ tử Vân Ẩn Cốc sử dụng đến đây.
Vân Bá Nhân lúc này đang đứng chờ sẵn, nhìn thấy đoàn người tiến tới liền lập tức bước lại, cười tươi nói: “Lưu công tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát trở về.”
Lưu Đức gật đầu, cảm tạ một tiếng: “Vân trưởng Trấn vất vả rồi.”
“Lưu công tử nói quá lời, mấy chuyện này có đáng là gì! Chỉ mong Lưu công tử chiếu cố Vân nhi một chút là ta yên lòng rồi.” Vân Bá Nhân nhìn thấy Vân Phi đứng trong đám người, ánh mắt cũng hiện lên chút lo lắng, nhưng rất nhanh đã giấu đi.
Lưu Đức mỉm cười nói: “Vân trưởng Trấn cứ an tâm, Vân Phi đến Vân Ẩn Cốc sẽ không phải chịu thiệt thòi.”
Nói rồi hắn ra lệnh cho mấy tên đệ tử sắp xếp mọi người bước lên thuyền.
Khi tất cả đã yên vị, Lưu Đức chắp tay sau lưng, bước lên boong thuyền, cao giọng nói: "Hành trình về Vân Ẩn Cốc sẽ mất khoảng bốn đến năm ngày. Trong thời gian này, không ai được tự ý rời khỏi khoang gây sự hoặc đánh nhau, nếu vi phạm sẽ bị xử phạt theo nội quy của bổn Cốc."
Giọng hắn vang xa, trầm ổn nhưng chứa chút áp lực khiến nhiều người bất giác thẳng lưng.
“Khởi hành!”
Linh thuyền bắt đầu khởi động. Phù văn trên thân thuyền bắt đầu tỏ sáng, dần dần rời khỏi bến, chẻ nước lướt đi.
Trần Tình ngẩng đầu nhìn Trấn Vân Thủy dần khuất trong làn sương trắng. Trong mắt hắn không còn luyến tiếc, chỉ còn ánh kiên định loé sáng. Hắn biết, con đường tu luyện tiếp theo vốn đầy gian nan và hiểm trở, nhưng chỉ có bước tiếp mới có thể chạm đến bầu trời mà mình khao khát, mới có sức mạnh bảo vệ người thân yêu bên cạnh.
____________________________________________
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!