Nhân duyên của tướng quân
Chương 8
Nhìn vào Tạ Dung Sách say khướt trước mặt, ta cố gắng thuyết phục bản thân.
Trong phòng tân hôn, ánh nến đã tắt, trả lại căn phòng một mảng tối đen.
Đôi tay có phần thô ráp của hắn nhẹ nhàng chạm vào nút áo của ta, và nụ hôn của hắn cũng bắt đầu rơi xuống.
Ta nhắm mắt lại.
Đêm đó, cũng chính là nụ hôn mang đậm hơi rượu như vậy, thô bạo cắn vào môi ta.
Vải lụa rơi tứ tung, ta cũng như một đóa hoa héo úa.
Dường như không chỉ có đêm đó.
Trong đêm khuya yên tĩnh, ta bị tró i tay chân.
Trong căn phòng tối, Triệu Ảnh Can thường thích n))ắm tóc ta, bắt buộc ta ngẩng đầu lên—
"Như Hạ Ỷ, đột nhiên phát hiện, thực ra ngươi cũng không thiệt thòi. Dù địa vị thấp kém, nhưng khuôn mặt này cũng có thể chấp nhận được.”
"Không tin? Nhìn vào gương đồng xem, ngươi khóc lóc trông thật thú vị.
"Như một con ch!ó c!ái đang vẫy đuôi cầu xin. Thật đáng khinh!!”
Những lời thì thầm như á.c q.uỷ vọng lại trong đêm khuya, từng chút từng chút cắt đi lòng tự trọng của ta.
Giờ đây, chúng lại phá hủy sự dịu dàng của Tạ Dung Sách.
Cảm giác ki nh tở m quen thuộc tràn ngập vào khoang mũi ta.
Ta không thể chịu đựng thêm nữa.
Ngay sau đó, ta đẩy Tạ Dung Sách ra, bịt miệng và lao ra khỏi phòng.