Nhân duyên của tướng quân
Chương 12
Ta từng nghĩ ít nhất hắn còn có chút tình cảm thật đối với Cố Khinh Lạc. Nhưng giờ đây nhìn lại, nếu thực sự yêu một người, sao có thể không màng đến danh dự của nàng ta mà làm ra những việc như vậy?
“Triệu Ảnh Can, tại sao?”
Ta cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng nói.
“Ta càng tức giận, thì càng không ai nghi ngờ ta.
“Làm mù mắt ngươi sao? Chỉ là để làm vui lòng Cố Khinh Lạc mà thôi. Còn việc chặt đ ứt gâ n t ay g ân ch ân, và gia₫m cầ(m ngươi… hừ, chẳng có lý do gì cả.
“Muốn tr a t ấn ngươi thì cứ tr:a t ấn thôi.”
Triệu Ảnh Can khẽ nhếch môi: “Cần phải có lý do sao?”
13
Có lẽ, đây chính là sự ác độc của những kẻ xấu, không bao giờ có lý do gì.
Dù thân thể không còn những vết thương trước đây, nhưng khi nghe những lời này, ta vẫn cảm thấy ngứa ngáy và đ au đ ớn.
Ta ổn định lại tâm thần: “Những gì ngươi viết trên giấy, có thật không?”
“Có phương pháp gì để cứu sống Tạ Dung Sách không?”
Triệu Ảnh Can mở tay ra, vẻ mặt như không thể giúp đỡ: “Chỉ là để thử thách ngươi mà thôi, dù ta có biết, sao phải nói cho ngươi biết?
“Nhưng, ngươi có vẻ quan tâm tới hắn hơn ta nghĩ.
“Ngươi không phải là thực sự yêu thích tên võ tướng đó chứ?”
Hắn cười lạnh.
Nghe hắn nói về Tạ Dung Sách như vậy, ta lùi lại một bước, mỉa mai nói: Trà sữa tiên sinh
“Ngươi lúc nào cũng thất thường, tàn bạo vô lý, tâm cơ quá sâu. Cả Đông Cung đều sợ ngươi, sau lưng còn gọi ngươi là một con ch.ó đi ên.”