Nhân duyên của tướng quân

Chương 10

Nô tì của ta Trà sữa tiên sinh, tiểu Hương, lặng lẽ thở dài:

 

"Thưa phu nhân, người không biết đâu. Hiện tại nhà họ Tạ chỉ còn lại lão phu nhân và tướng quân Tạ Dung Sách là con trai duy nhất. Những người khác… đều đã ch ết trên chiến trường.”

 

“Tạ gia qua nhiều thế hệ đều chỉ có hai phu thê sống trọn đời bên nhau, không hề coi trọng việc lập thiếp, vì vậy con cháu vốn đã ít ỏi, trải qua bao nhiêu năm chiến tranh… thì càng thêm lạnh lẽo. Tạ gia là chủ tử tốt nhất mà nô tì từng thấy, nhưng cũng là bi thảm nhất."

 

Những lời này lại một lần nữa làm ta tỉnh ngộ. Nụ cười của ta bỗng chốc cứng đờ, tâm trạng bao trùm bởi sự u ám. 

 

Cảnh tượng trước mắt vốn rất đẹp đẽ. Nhưng một tháng nữa… không, thời gian đã chẳng còn đến một tháng nữa. Không chỉ Tạ Dung Sách sẽ phải chết, tổ mẫu cũng sẽ vì không chịu nổi cú sốc mà tóc bạc trắng chỉ sau một đêm, trở nên tàn tạ. Tạ gia sẽ sụp đổ trong chớp mắt.

 

Vì vậy, chàngnhất định phải an toàn vô sự. Chỉ khi chàng ấy sống sót, thì những bi kịch đó mới không xảy ra. 

 

Ta nhất định phải làm điều gì đó để giúp chàng.

 

10

 

Ngày thứ bảy sau hôn lễ, ta và Tạ Dung Sách theo quy định, phải đi hoàng cung để tạ ơn Hoàng thượng.

 

Khi đang đi, ta đột nhiên bị một cung nữ va phải. Tạ Dung Sách ngay lập tức che chở cho ta, nhìn quanh rất lo lắng.

 

Ta không khỏi bật cười:

 

“Tạ Dung Sách, nàng chỉ va vào ta một cái thôi, chứ không phải đ âm ta một da o, đừng có căng thẳng quá như vậy.”

 

Hắn khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nhướng mày đáp:

 

“Dưới mí mắt của ta, chuyện như vậy không thể xảy ra.”

 

“Nếu thật sự có người dám làm hại nàng…”

 

Nói đến đây, hắn cười như không cười. 

 

Tạ Dung Sách giơ tay lên, hơi mở bàn tay, vẽ một đường cung sắc lẹm lên cổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận