Nhân duyên của tướng quân

Chương 4

Một ánh mắt đột nhiên nhìn về phía ta.

 

Ta theo bản năng nhìn theo hướng đó——

 

Triệu Ảnh Can đứng bên ngoài đám đông, vẻ mặt u á m và đán!!g s!!ợ.

 

Hắn đang chăm chú nhìn ta.

 

4

 

Dù Triệu Ảnh Can có nhìn chằm chằm vào ta đến mấy cũng không có tác dụng.

 

Mỗi lần hắn dùng ánh mắt đầy h ận t hù như vậy nhìn ta, đó đều là dấu hiệu của cơn thịnh nộ sắp đến.

 

Cơ thể ta run rẩy theo bản năng.

 

Nhưng lần đầu tiên, ta đã lấy hết can đảm, thẳng lưng và đối diện với ánh mắt của Triệu Ảnh Can.

 

Có vẻ như bị bất ngờ một chút, hắn hơi ngẩn ra.

 

Ngay sau đó, mặt hắn càng thêm u ám.

 

Hắn vẫy tay áo rồi bỏ đi, biến mất trong đám đông.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Mặc dù toàn thân ướt sũng, gió đêm thổi vào cũng rất lạnh, nhưng lúc này, tâm trạng ta lại vô cùng thoải mái.

 

Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mặt, ta nhắm mắt lại, tham lam thưởng thức, suýt rơi nước mắt.

 

Ta suýt quên mất.

 

Không có tiếng khóc, cũng không có đau đớn.

 

Đêm trước khi vào Đông cung... vốn dĩ nên yên bình như thế, không có lo lắng hay sợ hãi.

 

"Ngươi, ngươi đừng khóc."

 

Tạ Dung Sách đột nhiên hoảng hốt.

 

Hóa ra ta đã khóc.

 

Ta cúi đầu, tay vẫn nắm chặt dây áo choàng, ngay cả khi móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay cũng không hề cảm thấy.

 

Tạ Dung Sách mặt vẫn còn đỏ, vẻ mặt đầy ân hận.

 

"Đều là lỗi của ta, làm ngươi khóc, lỗi hoàn toàn ở ta.

 

"Nếu ngươi tức giận về hành động mạo phạm của ta dưới nước, thì cứ mắng ta đi.

 

"Ta mặt dày, không sao đâu."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận