MUỐN TRÈO CAO, BẠN TRAI DÙNG MƯỜI NGÀN TỆ MUỐN TÔI CHIA TAY

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Tuấn mặt dày kéo tay tôi, ra sức van xin tha thứ.

 

Tôi đang loay hoay không biết đẩy hắn thế nào thì anh Tống Trì (học trưởng) xuất hiện.

 

Anh gọi bảo vệ đến, Vương Tuấn mới ngậm ngùi rút lui.

 

“Cảm ơn anh, học trưởng!”

 

“Khách sáo gì chứ. Nghe nói em còn độc thân à?” – anh ấy nhìn tôi dò xét.

 

Tôi cảnh giác hẳn. Không lẽ anh Tống có ý với tôi?

 

Chưa kịp hỏi, anh đã bật cười:

 

“Anh có cậu em trai, tính tình cũng được, đang độc thân. Có dịp anh giới thiệu cho hai người gặp nhau nhé.”

 

Tôi thầm thở phào—còn tưởng anh ấy định tỏ tình chứ.

 

Tôi khéo léo từ chối. Vừa thoát khỏi hố lửa Vương Tuấn, tôi chưa muốn yêu đương vội.

 

Anh Tống cũng không ép, còn ga lăng đưa tôi lên xe, đợi tôi rời đi mới quay vào.

 

“Con dâu à, trước kia là mẹ sai. Con quay lại đi, mẹ đảm bảo sẽ không chê con nữa đâu!”

 

Tôi vừa xuống nhà đổ rác, không ngờ lại gặp đúng mẹ Vương Tuấn.

 

Bà ta kéo tay tôi, nhưng ánh mắt thì dán chặt vào căn hộ phía sau lưng tôi.

 

“Căn hộ này bố con mua cho con đúng không?”

 

Thấy ánh mắt bà ta tràn đầy tham lam, tôi gật đầu, xem thử bà muốn giở trò gì.

 

“Không tệ, đợi con cưới Vương Tuấn thì chuyển quyền sở hữu căn này sang tên mẹ nhé. Mẹ không ở cùng, để tụi con có không gian riêng.”

 

Bà ta nói mà không biết ngượng. Căn hộ tôi đang ở thuộc khu phức hợp đắt đỏ nhất thành phố, căn tôi ở là căn góc view đẹp nhất, mỗi căn cũng phải vài chục triệu tệ.

 

“Dì à, con trai dì là loại heo nặng bao nhiêu ký mà định bán với giá tám con số vậy?”

 

“Không có việc gì thì dì về sớm mà ngủ, để còn mơ tiếp!”

 

Bà ta còn định gây chuyện, tôi gọi bảo vệ đến.

 

Chỗ tôi ở, phí quản lý đắt nhưng dịch vụ cực tốt.

 

Tôi chỉ vào bà ta, nói với bảo vệ:

 

“Từ nay không cho bà ấy xuất hiện quanh khu vực này.”

 

“Rõ thưa cô Lục.”

 

Bà ta còn định la lối, nhưng bị hai bảo vệ cao to khiêng ra ngoài.

 

Tối hôm đó, lớp trưởng cũ gọi điện cho tôi, hỏi tôi có cho Vương Tuấn vay tiền không.

 

Tôi mới biết hóa ra Vương Tuấn lừa Hứa Lệ rằng gia đình anh ta là hộ dân tái định cư có tiền đền bù.

 

Trong thời gian theo đuổi Hứa Lệ, hắn mua sắm quà cáp không ít.

 

Hứa Lệ tưởng hắn giàu thật nên mới đồng ý yêu đương, còn giúp hắn vào công ty của bố tôi.

 

Nhưng tất cả tiền đó là hắn vay online, gia đình hắn thực ra nghèo kiết xác.

 

Còn số tiền cuối cùng trong nhà, mẹ hắn cũng bị lừa sạch qua điện thoại.

 

Tưởng cưới được Hứa Lệ là lên đời, không ngờ cả hai đều là kẻ giả danh nhà giàu.

 

Giấc mơ hóa phượng hoàng tan vỡ, khoản nợ vẫn còn nguyên.

 

Giờ công ty tài chính truy nợ đến tận nhà, còn doạ c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n nếu không trả.

 

Hết cách, hắn phải đi khắp nơi vay tiền.

 

Hứa Lệ biết rõ sự thật về gia cảnh hắn thì đá ngay lập tức.

 

Vương Tuấn không cam lòng, dẫn mẹ sang nhà Hứa Lệ quấy rối, kết quả bị nhà họ đánh gãy một chân.

 

Tôi nghe xong suýt phun nước cười thành tiếng.

 

Đúng là gieo gió gặt bão.

 

Sau bao nỗ lực mai mối, cuối cùng tôi cũng đồng ý gặp em trai của học trưởng Tống Trì.

 

Cũng không tính là xem mắt, coi như mở rộng mối quan hệ bạn bè.

 

Tối 7 giờ, tôi đúng giờ đến nhà hàng đã hẹn.

 

Từ xa, tôi đã thấy một chàng trai mặc sơ mi trắng ngồi bàn số 8 gần cửa sổ. Tôi bước lại:

 

“Chào anh Tống!”

 

“Giờ gặp nhau mà còn khách sáo thế sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/muon-treo-cao-ban-trai-dung-muoi-ngan-te-muon-toi-chia-tay/6.html.]

 

Giọng nói quen thuộc khiến tôi lập tức ngẩng đầu.

 

“Tống Doanh?! Sao lại là anh?!”

 

“Em và học trưởng Tống là…”

 

“Anh ấy là anh ruột tôi.” – Tống Doanh hiếm khi bật cười.

 

Thật đúng là duyên phận.

 

Không biết vì sao, khi biết người hẹn là Tống Doanh, tôi bất giác thấy yên tâm.

 

Mấy lần tiếp xúc trước, tôi cảm thấy anh là người khá tốt—tuy trầm tính nhưng chín chắn, có trách nhiệm, đặc biệt là tam quan rất chuẩn.

 

Bữa ăn vốn có phần gượng gạo bỗng trở nên thú vị.

 

Đến giữa bữa, xảy ra một chuyện nhỏ.

 

Một gã trung niên hói đầu, béo ục ịch dẫn theo một cô gái váy dây bước đến bàn chúng tôi.

 

“Tổng giám đốc Tống, thật trùng hợp, không ngờ gặp anh ở đây!”

 

Tống Doanh cau mày, vẻ mặt rõ ràng không vui.

 

Gã hói cứ giả vờ như không thấy, còn đẩy cô gái kia tới gần.

 

“Cô bạn này của tôi bảo là bạn học cũ của anh. Hay là chúng ta cùng ăn luôn đi?”

 

Khi cô gái kia ngẩng mặt, tôi mới giật mình—là Hứa Lệ!

 

Trang điểm đậm, ăn mặc hở hang, hoàn toàn ra dáng gái tiếp khách ở bar.

 

Hứa Lệ cũng nhận ra tôi, ánh mắt đầy ghen tỵ và thù hằn, mặt mũi méo mó.

 

Tống Doanh lạnh mặt ngay:

 

“Không quen. Loại đàn bà lẳng lơ như cô, đừng xuất hiện trước mặt tôi.”

 

Nói xong, anh lập tức kéo tôi rời khỏi bàn, như sợ bị dây dưa.

 

Chúng tôi vừa bước đi, sau lưng đã vang lên tiếng tát rất to.

 

Tôi quay đầu, thấy Hứa Lệ đã ngã sõng soài dưới đất.

 

Cô ta ôm mặt, mắt đỏ hoe nhưng không dám hé răng.

 

Gã hói mắng xối xả:

 

“Con đàn bà đê tiện! Còn dám nói là bạn học Tổng giám đốc Tống? Làm tao mất mặt! Đồ ô uế!”

 

Tôi tò mò, Tống Doanh kể cho tôi biết:

 

Sau buổi tụ họp lớp trước, Hứa Lệ tìm hiểu về gia cảnh Tống Doanh rồi lén xin được WeChat.

 

Cô ta vừa “thả thính” Vương Tuấn, vừa cố tình dụ dỗ Tống Doanh, liên tục làm phiền anh.

 

Cuối cùng anh phải cho người cảnh cáo cả Hứa Lệ lẫn bố mẹ cô ta, cô ta mới dừng lại.

 

Nhờ vậy mà anh cũng biết thêm chuyện gia đình cô ta.

 

Mẹ của Hứa Lệ từng có chuyện mờ ám với cổ đông công ty ba tôi, nhờ vậy Hứa Lệ mới vào được công ty.

 

Nhưng sau khi chọc giận tôi, cổ đông kia sợ liên lụy nên đuổi cô ta đi để giữ mình.

 

Không còn chỗ dựa, Hứa Lệ cũng hết đường kiêu ngạo.

 

Gia đình cô ta gặp rắc rối tài chính, cha mẹ liền bán con gái như món hàng, “tặng” cô ta cho gã hói kia.

 

Nghe đâu gã đó đã cưới ba đời vợ, chỉ coi Hứa Lệ như món đồ trang trí.

 

Hễ không vừa ý là đánh chửi không tiếc tay.

 

Gia đình cô ta bị người ta nắm thóp, Hứa Lệ muốn phản kháng cũng không có đường lui, chỉ có thể cúi đầu chịu trận.

 

Cả đời này của cô ta—coi như chấm hết.

 

Tống Doanh đưa tôi về dưới khu nhà, tôi đang định lên thì anh bất ngờ nắm tay tôi lại.

 

Tôi quay đầu, ngơ ngác nhìn anh.

 

Anh có vẻ hơi ngượng, mãi mới nói được một câu:

 

“Hay là… mình thử hẹn hò đi?”

 

Tôi ngẩn ra, rồi bật cười đáp lại:

 

“Được thôi!”

 

— HOÀN —

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận