MUỐN TRÈO CAO, BẠN TRAI DÙNG MƯỜI NGÀN TỆ MUỐN TÔI CHIA TAY

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay sau đó, Hứa Lệ lại lên tiếng kiểu giả vờ tốt bụng:

 

"Cậu cũng có thể đi cùng bọn tôi, tôi cũng lái xe đến."

 

Cô ta còn giơ chìa khóa xe Mercedes khoe như thể sợ người ta không thấy.

 

Xin lỗi, nhà tôi bảo mẫu đi chợ còn chê xe đó chạy chậm, cô ta cũng dám khoe?

 

Tôi chẳng buồn để tâm, chỉ cười nhẹ nói với Tống Doanh:

 

"Không cần đâu, tôi có xe rồi."

 

Tôi bấm khóa xe.

 

Một chiếc Porsche mui trần màu trắng viền đỏ lập tức phát ra âm báo ở phía trước.

 

Lớp trưởng trợn tròn mắt, anh ta làm trong ngành ô tô nên nhìn phát biết ngay:

 

"Trời đất, xe này bản mới nhất ít nhất cũng 2 triệu tệ, nếu bản cao cấp thì phải thêm vài trăm ngàn nữa.

Đúng là lái một căn hộ ra đường luôn. Cậu giàu ghê!"

 

Tôi cười nhạt:

 

"Ba tôi vừa tặng đấy, có tiền cũng là ba tôi có tiền."

 

Giữa ánh mắt sửng sốt và ngưỡng mộ của mọi người, tôi lên xe.

 

Chú chó nhỏ trong túi Hermès nằm ngoan ở ghế phụ.

 

Tôi khởi động “Tiểu Bạch” — đạp ga, rời đi đầy phong thái.

 

—-------

 

Vừa đến cổng nhà, xe còn chưa kịp dừng hẳn thì Vương Tuấn đã gọi tới.

 

“Tháng trước trúng xổ số hơn trăm triệu, có phải nhà cô không?”

 

Hả? Sao hắn biết chuyện chú tôi mới trúng giải độc đắc tháng trước?

 

Xong rồi, tên tra nam này bắt đầu theo dõi đời sống riêng tư của tôi rồi.

 

Tôi vội vàng xóa toàn bộ thông tin liên lạc, chặn hết mọi ngả, tuyệt đối không để hắn bám víu thêm.

 

Sau khi biết tôi bị chia tay, ba tôi giận tím mặt, ép tôi phải đi thực tập trong công ty nhà.

 

Và rồi... lúc nhìn thấy Vương Tuấn, tôi thề, tôi thật sự không cố ý!

 

Bao nhiêu phòng ban không vào, lại xui xẻo rơi trúng cùng tổ với hắn. Đúng là... nghiệp chướng!

 

Giờ nghỉ trưa, Vương Tuấn chặn tôi ngay trong phòng pha nước.

 

Tên này chắc có gen biến dị gì đó, chưa tiến hóa xong hay sao mà suốt ngày thích... gác cửa như chó nhà?

 

"Lục Thiến Thiến, muốn thực tập ở đây, chắc gia đình cô đã bỏ ra không ít tiền nhỉ?"

 

Vương Tuấn nhìn tôi đầy đắc ý.

 

Tôi không thèm phản ứng, mà hắn lại tưởng tôi đang ngầm đồng ý, tiếp tục buông lời thô thiển:

 

"Nếu cô thật sự không quên được tôi, tôi có thể trích chút thời gian mỗi tuần cho cô ..."

 

"Đủ rồi!"

 

Tôi lớn tiếng cắt lời hắn, tránh cho tai mình phải nghe thêm mấy lời rác rưởi.

 

"Vương Tuấn, tôi nể mặt cũ mới chưa làm to chuyện. Anh nên có não một chút."

 

Nhìn cái bộ dạng thảm hại đó mà dám ra đây làm trò, năm xưa đúng là tôi mù mới bị cái vẻ giả vờ trung hậu của hắn lừa.

 

"Biến! Không thì đừng trách tôi tố cáo anh quấy rối!"

 

Vương Tuấn bị tôi mắng thẳng mặt thì tức điên, gào lên:

 

"Cô rồi sẽ hối hận! Dù cô có cầu xin tôi, tôi cũng chẳng thèm nhìn!"

 

Tôi bật cười:

 

"Ai hối hận người đó làm cháu đích tôn luôn nhé!"

 

Bị hắn làm ghê tởm quá, tôi chẳng còn tâm trạng ăn trưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muon-treo-cao-ban-trai-dung-muoi-ngan-te-muon-toi-chia-tay/3.html.]

 

Tổ trưởng giao cho tôi đi chuyển tài liệu, tôi nhận ngay rồi chạy thẳng đến phòng thư ký tầng 8.

 

"Cho hỏi tài liệu của tổ tuyên truyền để ở đâu vậy ạ?"

 

Bên tay trái vang lên giọng điệu khó chịu:

 

"Mù à? Tự nhìn đi. Giờ thực tập sinh chán thật, chẳng biết đi bằng cửa nào vào mà lọt được vô công ty."

 

Nghe giọng quen quen, tôi ngẩng đầu nhìn — quả nhiên là Hứa Lệ, vị hôn thê mới của Vương Tuấn.

 

Cô ta đang ngồi khoan thai sơn móng tay, mồm chạy hơn máy khâu.

 

Có vẻ cảm nhận được ánh mắt tôi, cô ta quay sang, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.

 

"Cô làm gì ở đây?"

 

Ơ hay, câu này tôi còn định hỏi cô mà?

 

Công ty ba tôi cuối cùng đang tuyển kiểu gì? Biến thành bãi rác rồi à?

 

"Hứa Lệ, ai đây?"

 

Đồng nghiệp bên cạnh hỏi. Cô ta trừng mắt nhìn tôi:

 

"Là con nhỏ xui xẻo bị bạn trai tôi đá. Giờ lại còn bám theo tới công ty."

 

"Nghe bảo học trường cao đẳng tào lao nào đó, không biết chui cửa sau kiểu gì mà vào được."

 

Nghe vậy, đồng nghiệp nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh:

 

"Công ty tụi mình tuyển ít nhất cũng phải tốt nghiệp 985 nhé. Phòng nhân sự chắc không thèm xem hồ sơ luôn quá."

 

Hai người diễn trò phối hợp ăn ý, đúng chuẩn kịch đôi trà xanh.

 

Đồng nghiệp kia còn nói phải tố cáo tôi đi cửa sau.

 

Ngay lập tức, Hứa Lệ bắt đầu phát huy vai diễn tiểu bạch liên:

 

"Thế thì ác quá, người ta cố gắng mới vào được, làm vậy có tàn nhẫn quá không?"

 

"Lệ Lệ, cậu hiền quá đấy. Những con sâu làm rầu nồi canh thế này phải xử lý ngay, ảnh hưởng đến danh tiếng công ty."

 

Vừa dứt lời, Hứa Lệ lập tức gọi cho phòng nhân sự.

 

Cô ta còn sợ tôi bỏ trốn, không cho tôi rời khỏi, gọi cả tổ trưởng của tôi tới, sợ chuyện chưa đủ lớn.

 

Chờ mọi người đến đông đủ, cô ta và đồng nghiệp liền bắt đầu màn "song tấu vạch mặt".

 

Quản lý nhân sự sa sầm mặt, nhìn tôi:

 

"Cô rốt cuộc là nhờ ai mở đường mà vào được công ty này?"

 

Tôi thầm nghĩ nếu nói thật chắc ông ta ngất tại chỗ luôn mất.

 

Nhưng tôi vốn quen sống khiêm tốn.

 

"Sếp à, sếp chưa xem hồ sơ mà nghe hai người này nói linh tinh thì không ổn đâu nhỉ?"

 

Quản lý ngẩn ra, có vẻ không ngờ tôi lại phản bác như vậy.

 

Đúng lúc đó, Hứa Lệ vì chưa bị vả mặt nên sốt ruột, xung phong yêu cầu công khai hồ sơ của tôi.

 

Cuối cùng, quản lý gật đầu, mở hồ sơ ra.

 

Hứa Lệ cười hả hê, trông chờ giây phút tôi bị đuổi cổ.

 

Nhưng khi quản lý nhân sự đọc xong hồ sơ, sắc mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi.

 

Hứa Lệ vẫn chưa nhận ra tình hình, còn hăng hái:

 

"Giám đốc Trương, là trường cao đẳng nào vậy? Công khai cho mọi người mở mang tầm mắt nào!"

 

Quản lý lặng lẽ đưa hồ sơ cho Hứa Lệ.

 

Cô ta nhìn thấy dòng chữ “Tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa” thì không thể tin nổi:

 

"Chỉ cô? Sao có thể tốt nghiệp Thanh Hoa?"

 

"Khai giả học vấn là phạm pháp đấy, cô biết không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận