“Tìm cô bạn gái bạch phú mỹ của anh mượn ấy. Tôi không có.”
Bị từ chối, hắn bắt đầu trở mặt:
“Cô biết vì sao tôi chia tay không? Bởi vì cô keo kiệt, còn Hứa Lệ thì rộng lượng.”
Tôi keo kiệt á?
Lúc yêu nhau, đi ăn toàn tôi trả tiền.
Lễ Tết quà cáp toàn quà từ vài triệu trở lên.
Còn hắn? Đắt nhất là 99 tệ. Bình thường chỉ biết mò mẫm đồ vặt từ tiệm 2 tệ để tặng tôi.
Cái đống rác rưởi ấy còn dám chê tôi keo kiệt?
“Thấy Hứa Lệ hào phóng thì mượn tiền cô ta đi, tới đây làm gì?”
Nói xong tôi quay đầu bước thẳng, không thèm đoái hoài.
—--------
Sau đó tôi nghe đồng nghiệp nói Vương Tuấn mượn tiền là để biếu quà cho họ hàng Hứa Lệ.
Nghe đâu tổ trưởng sắp thăng chức, hắn muốn “bám dây” để lên theo.
Còn hứa hẹn với người cho mượn là sẽ trả gấp đôi sau.
Tôi muốn xem xem, hắn định dùng quà cáp gì để Hứa Lệ lo liệu cho hắn leo lên.
Đúng lúc, tôi định nhân dịp này dọn sạch mớ ký sinh trùng trong công ty cho ba tôi.
Chiều tan làm, tôi nhận được điện thoại từ ba bảo ngày mai theo ông về quê, có đám mừng thọ của họ hàng xa mời cả nhà.
Tới nơi, ba tôi bị kéo đi chào hỏi.
Tôi ít về quê, không quen ai nên tìm góc ngồi lặng.
“Lục Thiến Thiến!”
Tôi ngẩng đầu nhìn—đúng là oan gia ngõ hẹp, lại đụng cặp đôi "sống dai như đỉa" này.
Hứa Lệ nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức đen sì:
“Cô vào đây bằng cách nào?”
Vương Tuấn nghiến răng:
“Lệ Lệ, cô ta chắc nghe nói hôm nay Chủ tịch tới, cố tình lẻn vào tạo quan hệ để được thăng chức đấy!”
Tên này tưởng tôi muốn tranh chức tổ trưởng với hắn đến mức tự viết kịch bản luôn rồi?
Chủ tịch?
Họ đang nói đến ba tôi à?
Chẳng lẽ Hứa Lệ thật sự là cháu của cổ đông công ty?
Hứa Lệ gào ầm lên, gọi bảo vệ đến, nói tôi xông vào tiệc không mời, yêu cầu đuổi tôi ra ngoài.
Cảnh tượng ầm ĩ thu hút không ít người.
“Lệ Lệ, em làm ầm cái gì vậy?”
Một người đàn ông trung niên mặc vest đen bước tới, mặt đầy nghiêm nghị, quát Hứa Lệ một trận.
Cô ta lập tức sụt sùi, làm nũng:
“Chú ơi, cô ta không phải khách mời, còn định lẻn vào ăn chực. Cháu đang bảo vệ tôn nghiêm của gia đình mà!”
Tôi thấy ba tôi rồi. Ông đứng trong đám đông, mặt sầm lại khi nghe có kẻ dám nói tôi ăn chực.
Sắp có trò vui xem đây!
Ai đó trong đám người nhận ra tôi, nói:
“Hiểu lầm rồi, đây là con gái Tổng Giám đốc Lục!”
Ba tôi lập tức tiến lại gần, đứng phía sau lưng tôi.
Người đàn ông trung niên thấy ba tôi xuất hiện thì mặt tái mét, kéo Hứa Lệ tới trước mặt tôi:
“Còn không mau xin lỗi! Tính theo vai vế, con phải gọi là Cô’ đấy!”
“Mau xin lỗi Cô đi!”
Hứa Lệ đơ người, Vương Tuấn bên cạnh cũng há hốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muon-treo-cao-ban-trai-dung-muoi-ngan-te-muon-toi-chia-tay/5.html.]
Tôi suýt nữa bật cười—không ngờ lại có họ hàng dây mơ rễ má với Hứa Lệ thế này!
Ba tôi ở quê vốn có vai vế cao, từ nhỏ đã được gọi là “ông nội nhỏ”.
Thấy tôi mặt sầm lại, người đàn ông lại thúc Hứa Lệ một lần nữa.
Cô ta có vẻ sợ ông ta thật, miễn cưỡng lên tiếng:
“ Cô... chào ạ.”
“Ừ, ngoan lắm.”
Tôi quay sang Vương Tuấn:
“Tính theo vai vế, anh chắc cũng phải gọi tôi một tiếng?”
Hứa Lệ tức muốn nổ tung:
“Cô đừng có quá đáng!”
Tôi vốn định tha, nhưng hai người này cứ như chó dại, cắn tôi không buông.
Đã vậy thì đừng trách tôi không khách khí.
Tôi quay lại hỏi ba:
“Ba, nãy có người nói con cố tình đến để gây chú ý với Chủ tịch. Chủ tịch ghê gớm đến vậy sao?”
Ba tôi hiểu tôi rõ nhất, biết ngay tôi đang ‘chơi kịch’, liền phối hợp:
“Ghê gì chứ, ba ba năm trước đã bảo con về làm giám đốc rồi. Nếu con chịu, giờ còn ai làm Chủ tịch nữa? Con lên thay từ lâu rồi.”
Hai kẻ kia trợn mắt há mồm, còn tôi thì nở nụ cười đầy đắc ý.
Tôi cần tạo quan hệ để thăng chức á? Ba tôi cầu mà tôi còn lười nhận kia kìa!
Nhưng chưa hết đâu.
Tôi nhìn sang người đàn ông trung niên:
“Chú này, muốn được đề bạt chức tổ trưởng, phải biếu chú quà cỡ nào mới đủ nhỉ?”
Bị chất vấn chuyện nhận hối lộ trước đám đông, ông ta sợ đến mặt trắng bệch:
“Tiểu thư Lục, công ty chúng tôi tuyển người dựa vào năng lực! Không hề có chuyện hối lộ!”
Tôi nghiêng đầu nhìn Vương Tuấn:
“Nhưng cháu rể chú bảo chỉ cần biếu quà là được thăng chức.”
Ông ta lập tức phủi sạch quan hệ:
“Không có chuyện đó! Hắn nói bậy đấy! Cũng không phải cháu rể tôi!”
“Nhưng cô ấy gọi chú là ‘chú’ mà?” – tôi chỉ Hứa Lệ.
“Tôi có quen mẹ cô ấy, nên gọi vậy thôi. Không hề có quan hệ m.á.u mủ.”
Lão cáo già này đúng là giỏi chối tội, rũ sạch chẳng dính hạt bụi nào.
Sợ ba tôi hiểu lầm, ông ta quay sang nịnh:
“Tổng Giám đốc, tôi đảm bảo sẽ điều tra rõ. Ai vi phạm quy định công ty, tôi sẽ xử lý nghiêm!”
Thì ra Hứa Lệ dựa vào mối quan hệ hư ảo để vênh váo trong công ty.
Sợ cô ta lật tẩy gì thêm, ông chú kia chưa đợi tôi lên tiếng đã lập tức ra lệnh đuổi thẳng cả Hứa Lệ lẫn Vương Tuấn khỏi tiệc.
Hai người rớt đài như chó mất chủ, thảm hại không tả.
—-
Thứ Hai đi làm, tôi nhận được tin—Hứa Lệ và Vương Tuấn đã bị đuổi việc.
Thiếu vắng hai “cái gai” này, không khí công ty nhẹ nhõm hẳn.
Tan ca buổi tối, tôi lại bị Vương Tuấn chặn ngay cổng công ty.
“Thiến Thiến, anh đến để xin lỗi em. Trước kia là anh sai, mình quay lại được không?”
“Chỉ cần em chịu quay lại với anh, để anh vào công ty làm giám đốc, mẹ anh nhất định sẽ chấp nhận em. Tin anh đi!”
Tôi hết nói nổi. Ban đầu còn định mắng hắn một trận, mà giờ thì khỏi.
Với chỉ số IQ như vậy, có mắng chắc hắn cũng không hiểu nổi, tốn hơi vô ích.
“Cút!”