MUỐN TRÈO CAO, BẠN TRAI DÙNG MƯỜI NGÀN TỆ MUỐN TÔI CHIA TAY

1

 

"Đây là mười ngàn tệ, cô mau chia tay với con trai tôi đi."

 

Mẹ bạn trai đặt một xấp tiền đỏ chói lên bàn trước mặt tôi.

 

Tôi c.h.ế.t sững. Tôi với bạn trai còn đang dự định cưới vào dịp Quốc khánh.

 

Tuần trước gặp nhau vẫn vui vẻ, sao hôm nay lại muốn chúng tôi chia tay?

 

"Dì ơi, ý dì là gì vậy ạ?"

 

"Tôi không trả lại sợi dây chuyền cô tặng đâu, tặng rồi thì không nên lấy lại. Coi như tôi dùng số tiền này để mua nó."

 

Tôi nhìn gương mặt khôn khéo của bà ta, cười khẩy trong lòng.

 

Muốn tôi chia tay con trai bà, mà lại không muốn trả món quà gặp mặt đắt tiền tôi tặng.

 

Sợi dây chuyền kim cương tôi tặng trị giá hơn trăm ngàn tệ, vậy mà bà ta dùng mười ngàn để đuổi tôi? Tính toán giỏi đấy.

 

Tôi không thiếu tiền. Tôi chỉ muốn biết lý do thực sự.

 

Cuối cùng bị tôi ép hỏi đến cùng, bà ta đen mặt nói:

 

"Con trai tôi được nhận vào một tập đoàn bất động sản hàng đầu. Cô chỉ là tốt nghiệp cái trường nghề tào lao, hai người các cô nghĩ còn xứng đôi sao?"

 

Lời sỉ nhục đó như tát vào mặt tôi.

 

Lần trước gặp, bà ta có hỏi tôi học trường nào, tôi đùa: “Học viện Kỹ thuật Ngũ Đạo Khẩu”.

 

Vì một câu đùa mà khinh thường tôi sao?

 

Tôi còn chưa kịp giải thích thì bà ta đã đứng dậy, tay nhanh như chớp nhét lại xấp tiền vào túi, nhìn tôi như thể tôi mắc bệnh truyền nhiễm:

 

"Tiền là cô không cần, sau này đừng quấy rầy nhà tôi nữa."

 

Tôi cúi đầu nhìn thư mời họp mặt cựu sinh viên Thanh Hoa – Bắc Đại trên điện thoại mà sư huynh gửi...

 

Ừm...

 

Tôi là... gà rừng à?

 

—-

 

Dù mẹ bạn trai cư xử khó chấp nhận, nhưng yêu nhau hai năm, tôi vẫn muốn nghe chính miệng anh ta giải thích.

 

Tôi thử liên lạc — anh ta chặn tôi luôn.

 

Tuyệt tình thật đấy.

 

Sau khi chia tay, tôi nằm thở không ra hơi ba ngày.

 

Cho đến khi cô bạn thân không nhịn được, đến tận nơi, chửi cho tôi tỉnh.

 

Tôi bừng tỉnh. Dẫn bạn thân lái chiếc xe sang ra trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.

 

Cô ấy kéo tôi vào một cửa hàng hàng hiệu nổi tiếng.

 

Vừa bước vào, cô ấy đột nhiên thúc tôi một cái:

 

“Kia chẳng phải bạn trai cũ của cậu à?”

 

Tôi nhìn theo và đúng lúc thấy Vương Tuấn ngồi trên sofa phía trước, bên cạnh là một cô gái khá xinh.

 

Hai người ríu rít nói chuyện thân mật, như cặp đôi đang yêu nhau thắm thiết.

 

Chia tay được ba ngày, hắn ta đã tay trong tay với người mới?

 

Nhanh hơn cả phóng tên lửa, đúng là đồ tồi chuyên cắm sừng!

 

Giọng bạn tôi không nhỏ, Vương Tuấn và cô gái kia quay lại nhìn.

 

Vương Tuấn sầm mặt, bước đến trước mặt tôi:

 

“Lục Thiến Thiến, tôi đã chia tay cô rồi, còn theo dõi tôi đến tận đây, cô hèn hạ vậy sao?”

 

Tôi cười khẩy:

 

“Mặt dày vậy bảo dưỡng kiểu gì hay thế nhỉ?”

 

Hắn nhướn mũi lên trời, mặt đầy khinh thường:

 

“Cô nói đến đây tiêu tiền à? Với cái nhà nghèo rớt của cô, có mua nổi gì không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muon-treo-cao-ban-trai-dung-muoi-ngan-te-muon-toi-chia-tay/1.html.]

 

Nhà tôi giàu thật, nhưng ba tôi luôn dặn:

 

“Làm giàu thì đừng khoe, con tuyệt đối không được để bạn trai biết nhà có tiền.”

 

Thế nên Vương Tuấn luôn nghĩ tôi xuất thân từ nhà nghèo.

 

Nhìn cô gái sau lưng hắn cười đắc ý, tôi hiểu rồi — đạp lên người cũ để lấy lòng người mới.

 

Tên này đúng là xấu mà còn bày đặt chơi chiêu!

 

Tôi im lặng, hắn tưởng tôi yếu thế, bèn gọi nhân viên bán hàng tới chỉ tay vào tôi:

 

“Cô này không có tiền, đừng để cô ta làm mất đồ, mất là phải đền!”

 

Nhân viên liếc tôi từ đầu đến chân, sắc mặt khó coi.

 

Chưa kịp nói gì, bạn tôi đã kéo theo quản lý cửa hàng chạy tới.

 

Quản lý cười tươi rói:

 

“Cô Lục, cô đến sao không báo trước một tiếng? Cô là VIP của chúng tôi, tầng hai có phòng riêng, mời cô theo tôi.”

 

Tôi lườm Vương Tuấn và "trà xanh" bên cạnh.

 

Mặt bọn họ trông như ăn phải ruồi vậy.

 

Tôi mang dép lê, ngẩng đầu đi vào phòng VIP.

 

Tâm trạng tôi cực kỳ sung sướng, vung tay mua ngay món trị giá cả triệu tệ.

 

Trước đây vì muốn phù hợp với hoàn cảnh nhà bạn trai, tôi giấu toàn bộ hàng hiệu vào kho phủ bụi.

 

Giờ thì thoát được của nợ, tôi lại được mua sắm điên cuồng!

 

Sau khi mua sắm xong, bạn thân có việc gấp nên mượn xe tôi, tôi định bắt taxi về.

 

Vừa đến điểm đón, Vương Tuấn lại nhào ra chặn đường tôi.

 

Tôi nhíu mày nhìn hắn, bỗng thấy gương mặt này đúng là kinh tởm.

 

“Chó tốt không cản đường. Không có việc thì cút!”

 

“Lục Thiến Thiến, cô đúng là trơ tráo. Chắc cũng giỏi giả vờ lắm nhỉ? Thuê nhân viên diễn cùng cô, diễn xuất không tồi đấy!”

 

Vương Tuấn nhìn tôi với ánh mắt đầy mỉa mai.

 

Hắn rình ở ngoài đợi tôi ra tay không xách túi, liền nghĩ tôi diễn kịch!

 

Tôi lạnh lùng đáp:

 

“Không biết VIP có dịch vụ giao hàng tận nơi à?”

 

Phải rồi, chắc đời hắn chưa mua nổi cái gì gọi là hàng hiệu!

 

“Có tiền vậy mà còn đi taxi?”

 

Bộ có tiền thì không được bắt taxi à?

 

Tôi thật nghi ngờ mắt mình ngày xưa — sao lại thích thể loại như hắn?

 

Lúc trước tôi cứ tưởng là do mẹ hắn chen ngang, giờ thì đúng là mẹ nào con nấy.

 

Tôi không thèm đáp, hắn tưởng tôi cứng họng, bèn đắc ý nói:

 

“Cô thôi dây dưa với tôi đi. Hứa Lệ là bạch phú mỹ hàng thật, còn cô chỉ như vịt con xấu xí. Biết điều thì rút lui sớm!”

 

Tôi vẫy một chiếc xe. Trước khi lên, tôi ngoái lại, mỉm cười:

 

“Cơm mềm ngon lắm hả? Ăn nhiều vào, đừng nghẹn c.h.ế.t đấy.”

 

Chắc không ngờ tôi phản đòn mạnh vậy, đến khi tôi ngồi lên xe rồi, vẫn nghe tiếng hắn gào:

 

“Lục Thiến Thiến, cô ghen tỵ!”

 

Ghen tỵ? Còn lâu nhé! Tôi còn định về nhà đốt nhang tạ ơn tổ tiên đã giúp tôi thoát kịp.

 

Tôi rút điện thoại định xóa sạch liên hệ với hắn, thì nhận được tin nhắn từ mẹ hắn:

 

“Đây là thông tin công ty A Tuấn sắp vào làm. Gửi cô để cô biết điều mà tự rút. Gà rừng mãi mãi không sánh được với phượng hoàng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận