MUỐN TRÈO CAO, BẠN TRAI DÙNG MƯỜI NGÀN TỆ MUỐN TÔI CHIA TAY

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi thật sự phục óc tưởng tượng của cô ta.

 

Sao không đi viết kịch bản phim đi nhỉ? Có khi “Vu Chính” cũng bị cô ta đá ra ngoài.

 

Tôi không muốn lãng phí thêm hơi sức:

 

"Tổ trưởng, em nói đủ rồi, em đi làm việc tiếp đây."

 

Tôi không muốn chấp nhặt, nhưng Hứa Lệ vẫn mặt dày đeo bám không tha:

 

"Cô đứng lại! Chưa rõ ràng mà đã muốn đi làm?"

 

Tôi quay lại, mỉm cười:

 

"Không đi làm thì cô nuôi tôi à?"

 

Cô ta mà dám nuôi thì tôi cũng OK, chỉ sợ lương tháng của cô ta chưa đủ tôi tiêu một ngày.

 

Hứa Lệ bị tôi chọc tức đến mức mặt đỏ bừng, nghẹn lời.

 

Tôi cố ý châm thêm dầu vào lửa:

 

"Không phục thì gọi công an đi!"

 

Quả nhiên, Hứa Lệ bị kích động. Tôi thầm cười trong bụng — nếu cô ta gọi cảnh sát thật, có hồ sơ xuất hiện, tôi sẽ lập tức tố cáo cô ta gây ảnh hưởng hình ảnh công ty, xem còn dám ở lại không.

 

"Ồn ào gì thế này?"

 

Một giọng nói vang lên, khiến cả phòng quay lại nhìn.

 

"Chào giám đốc Tống!"

 

Tổ trưởng ghé tai nhắc nhỏ:

 

"Đây là phó giám đốc dự án, nhớ chào hỏi nhé."

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn kỹ hai lần mới nhận ra:

 

"Anh Tống Trì! Trùng hợp quá!"

 

Tống Trì ngạc nhiên khi thấy tôi:

 

"Lục học muội, em cũng làm việc ở công ty này à?"

 

Tôi gật đầu. Anh quay sang giới thiệu với mọi người:

 

"Cô ấy là học muội thời đại học của tôi, tốt nghiệp hệ cử nhân Đại học Thanh Hoa."

 

Một câu nói của Tống Trì khiến mặt Hứa Lệ xám như tro tàn.

 

Chuyện học vấn đã rõ như ban ngày, tổ trưởng đưa tôi quay lại chỗ ngồi.

 

Tôi còn định tố cáo Hứa Lệ lười làm, sơn móng giữa giờ, nhưng tổ trưởng vội ngăn:

 

"Thôi đi, nhiều chuyện rắc rối lắm. Nghe đâu cô ta có người chống lưng. Bảo là... chú cô ta là cổ đông của công ty."

 

Cổ đông à?

 

Công ty ba tôi có mấy cổ đông, tôi biết rõ từng người, không có ai họ Hứa cả.

 

Chuyện này có gì đó không đúng!

 

“Có chuyện gì thì nhắm vào tôi, đừng làm khó Hứa Lệ.”

 

Vương Tuấn đứng chắn trước mặt tôi, trông đầy tức tối.

 

Hắn ta đúng là mặt dày có thừa, nói ra câu này mà không thấy xấu hổ chút nào.

 

“Tôi bị anh đá không chớp mắt để trèo cao Hứa Lệ, chẳng phải vì nghe nói chú cô ta là cổ đông công ty à?”

 

Tôi chất vấn, hắn chẳng thèm giấu giếm:

 

“Đã biết thì nên tự hiểu thân phận mình đi. Cô với Hứa Lệ khác biệt một trời một vực.”

 

Tôi thong thả tiếp tục dẫn lời:

 

“Vậy nên anh được nhận vào công ty cũng là nhờ Hứa Lệ?”

 

 

Vương Tuấn không trả lời, nhưng nét mặt đã nói lên tất cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muon-treo-cao-ban-trai-dung-muoi-ngan-te-muon-toi-chia-tay/4.html.]

 

Khó trách mẹ hắn vội vàng đến tìm tôi để ép chia tay—thì ra là để "cắt đứt cành củi mục, bám lấy cây to".

 

“Lục Thiến Thiến, dù nhà cô có trúng số, dù cô là sinh viên Thanh Hoa, tôi cũng không bao giờ nhìn lại cô.”

 

Tôi suýt nữa bị câu nói đó làm ngất. Cái đầu của hắn chắc rò rỉ nước, chưa kịp sửa ống.

 

“Anh đúng là mù kéo mì—chuyên môn nói nhảm!”

 

“Thật sự tưởng mình đẹp trai lắm à? Ai cũng phải yêu anh chắc?”

 

Vương Tuấn bị tôi phản đòn đến câm nín.

 

Từ hôm đó, tôi cảm nhận được rõ ràng bị người trong công ty cố tình xa lánh.

 

Hứa Lệ nổi tiếng là kiêu ngạo, lại hay khoe có chống lưng. Giờ cô ta muốn chơi tôi, người khác cũng chẳng dám thân thiết với tôi.

 

Tôi thì thấy nhẹ người, vốn dĩ đến thực tập chứ chẳng mưu đồ lập nghiệp. Làm tốt việc của mình là được.

 

“Hợp đồng này, cô mang đến bên đối tác ký cho tôi.”

 

Vương Tuấn quăng tập tài liệu xuống bàn tôi với thái độ cực kỳ tồi tệ.

 

Tôi không thèm chấp, vẫn chuyên nghiệp mà nhận lấy.

 

Tới công ty đối tác, tôi trình bày tình hình với lễ tân.

 

Vừa báo danh công ty, mặt lễ tân đã lạnh như băng, bảo tôi ngồi đợi.

 

Tôi chờ gần một tiếng mà vẫn không ai ra tiếp.

 

Đang định bỏ về thì phía xa có bóng dáng quen thuộc—

 

“Tống Doanh, cậu làm việc ở đây à?”

 

Ấn tượng lần trước cậu ấy ra mặt bênh tôi vẫn còn khá tốt, người có hơi lạnh lùng, nhưng tam quan chính trực.

 

Tống Doanh gật đầu rồi hỏi tôi có chuyện gì.

 

Tôi giơ tập hồ sơ cười khổ: “Tới xin chữ ký mà đến giờ chưa được vô cửa.”

 

“Lục Thiến Thiến, cậu bị lừa rồi!”

 

Thật không ngờ Vương Tuấn lại bỉ ổi đến vậy, cố tình chơi tôi một vố.

 

May mà gặp được Tống Doanh.

 

Thì ra công ty tôi từng xảy ra mâu thuẫn với công ty của cậu ấy, khiến bên đó ghét cay ghét đắng, không muốn tiếp chuyện.

 

Hợp đồng sắp hết hạn, không ký được thì dự án sẽ đổ bể.

 

Vương Tuấn cố tình giao việc này cho tôi, nếu tôi làm hỏng thì hắn có cớ đổ hết tội lên đầu tôi và đuổi tôi khỏi công ty.

 

Cái loại người vì tư lợi mà không quan tâm tới lợi ích tập thể như hắn, tuyệt đối không thể lưu lại công ty.

 

Với sự giúp đỡ của Tống Doanh, tôi dễ dàng lấy được chữ ký.

 

Khi tôi cầm hợp đồng trở về, vẻ mặt Vương Tuấn ngơ ngác như gặp ma.

 

Từ lúc tôi chia tay hắn, vận may của tôi lên như diều gặp gió.

 

Tôi nộp lại hợp đồng, tổ trưởng lập tức hiểu rõ mọi chuyện và mắng Vương Tuấn không tiếc lời trước mặt cả nhóm.

 

Nếu tôi làm hỏng, không chỉ tôi bị đuổi mà tổ trưởng cũng mất điểm thi đua, sao có thể bỏ qua cho hắn?

 

Vương Tuấn năng lực yếu kém, vốn là hàng “đi cửa sau” vào công ty.

 

Tôi thì vừa vào đã được khen ngợi, vị trí trong nhóm còn hơn cả hắn là nhân viên chính thức.

 

Tổ trưởng thà giao nhiệm vụ cho tôi còn hơn là tin tưởng hắn.

 

Chuyện đó khiến Vương Tuấn tức đến trợn trắng mắt mỗi ngày.

 

Tôi thật sự muốn khuyên hắn đi khám mắt, chỉ sợ hắn hiểu lầm tôi say mê ánh nhìn đó.

 

Vương Tuấn: “Lục Thiến Thiến, cô giờ không phải giàu lắm sao? Cho tôi mượn ít tiền, tôi add lại WeChat cô.”

 

Lạy hồn, cống rãnh nào chưa đậy nắp để thải loại sinh vật này chui lên làm ô nhiễm không khí thế?

 

Hắn còn mặt dày mượn tiền tôi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận