Mượn Mạng

Chương 6

Tôi không bỏ qua ánh mắt né tránh kỳ lạ của Giang Tư Trừng.

 

Tấm bùa này chuyên trị á//c qu//ỷ, trong khi Giang Tư Trừng hiện tại lại có khí tức của á//c qu//ỷ, tự nhiên cũng sẽ sợ hãi.

 

Cô ta tìm lý do vụng về để rời đi: “Trần Kỳ, giúp tôi xin nghỉ với giáo viên nhé, tôi đột nhiên nhớ ra bác sĩ bảo hôm nay tôi phải tái khám.”

 

“Có cần tôi đi cùng không?”

 

Giang Tư Trừng lập tức vẫy tay, cố tỏ ra bình tĩnh không muốn bị phát hiện: “Không sao, tôi tự đi được.”

 

Sau khi cô ấy rời đi, Trần Kỳ định trả lại tấm bùa cho tôi.

 

Tôi nắm lấy cổ tay cô ấy rồi đưa về ký túc.

 

“Cậu thả tôi ra, cậu định đưa tôi đi đâu?”

 

“Nhắm mắt lại.”

 

Ngay giây sau, chúng tôi xuất hiện trong giới âm.

 

Môi trường tối tăm xung quanh tràn ngập sự qu//ái d//ị và đ//áng s//ợ, Trần Kỳ sợ hãi đến mức chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, cậu ấy ngẩng đầu sợ hãi: “Đây, đây là đâu? Cậu không phải đã bán tôi sang Miến Điện đấy chứ?”

 

“Nghe ra thì đầu óc cậu cũng không phải để trang trí.”

 

Trần Kỳ há miệng, trong môi trường lạ lẫm này cô ấy không dám phản bác: “Thời Vũ, đây rốt cuộc là nơi nào, cô mau đưa tôi về.”

 

Đột nhiên Bạch Vô Thường đi tới chào hỏi tôi.

 

Trần Kỳ kêu lên: “A a a, qu//ỷ, tránh ra tránh ra!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận