MỘT NGÀY TƯƠI ĐẸP CHẮC CHẮN SẼ ĐẾN

Chương 6: Một ngày mai tươi đẹp, chắc chắn sẽ đến!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy môn đầu thi rất thuận lợi. Khi tôi nghĩ rằng mình đã né được Phương Minh để thi xong trọn vẹn, thì bất ngờ ập đến.

 

Trước khi tôi xuất phát đi thi môn cuối, Phương Minh xuất hiện trước cửa nhà cô Lý.

 

Cô ta lại đưa giấy tờ và bút đến trước mặt tôi.

 

Phương Minh cười như một con quỷ dữ:

 

“Kim Kim, ký đi. Ký xong chị sẽ để em đi thi!”

 

Cô Lý muốn can thiệp, giúp tôi thoát khỏi tay cô ta, lại bị Phương Minh đẩy ngã xuống đất.

 

Tôi vội đỡ cô Lý dậy:

 

“Cô ơi, báo cảnh sát đi!”

 

Nghe thấy tôi nói báo cảnh sát, Phương Minh như một con gà mái nổi điên, lập tức chuyển mục tiêu sang tấn công cô Lý.

 

Cô Lý nhanh trí kéo cô ta vào trong nhà, đến lúc đóng cửa còn hét lớn:

 

“Kim Kim, mau chạy! Mau đi thi! Cứ để cô lo!”

 

Tôi nhờ hàng xóm giúp báo cảnh sát rồi tức tốc chạy đến điểm thi.

 

Nhưng nhà cô Lý ở khu tập thể giáo viên cũ, giao thông không thuận tiện, khó bắt được xe. Những lần trước đều là cô Lý chở tôi đi thi.

 

Thời gian từng phút trôi qua, tôi sốt ruột đến mức dậm chân.

 

Đang định chạy bộ đến trường thì một ông cụ đạp xe ba bánh gọi tôi lại.

 

“Cháu gái, cháu là học sinh thi đại học trường Nhất Trung phải không?” – Ông cụ nhìn thấy đồng phục tôi mặc, lại thấy vẻ mặt sốt ruột của tôi.

 

Tôi gật đầu.

 

Ông cụ nhìn đồng hồ:

 

“Sắp đến giờ thi rồi, mau lên xe, bác chở cháu đến ngã tư phía trước. Chỗ đó có cảnh sát giao thông, chỉ có họ mới đưa cháu đến kịp!”

 

Tôi lập tức leo lên xe.

 

Ông cụ đạp xe như bay, dùng miệng hô thay còi xe, còn lo lắng hơn cả tôi.

 

Tim tôi bỗng ấm áp, mắt cay xè.

 

Chị ruột thì ra sức ngăn cản tôi thi đại học, còn người xa lạ bên đường lại sốt ruột thay tôi.

 

Đến nơi, cảnh sát giao thông đang chuẩn bị rời đi, ông cụ vội gọi lớn. Người đi đường xung quanh nghe tôi thi đại học cũng cùng nhau gọi cảnh sát giúp.

 

Lần đầu tiên trong đời, tôi được ngồi xe tuần tra của cảnh sát.

 

Cuối cùng… tôi cũng kịp đến điểm thi.

 

10.

Thi xong, việc đầu tiên tôi làm là quay về nhà cô Lý.

 

Cô nói Phương Minh đã bị cảnh sát bắt đi rồi, giờ chắc đang ở đồn, "gặp lại" bạn trai cũ.

 

Cô Lý cường điệu kể lại quá trình cô làm sao khống chế được Phương Minh.

 

Tôi im lặng lắng nghe, liếc thấy vết trầy xước nơi khuỷu tay cô.

 

Tôi quen tay tìm hộp y tế trong tủ, nhưng cô Lý chỉ cười, xua tay nói không sao.

 

“Kim Kim, cô chịu không nổi nữa rồi, nói đi, thi thế nào?”

 

So với vết thương của bản thân, cô lại chỉ quan tâm tôi thi có tốt không.

 

Tôi giả vờ thở dài một cái, cô Lý lập tức chuyển chủ đề:

 

“Thôi không nói nữa, không nói nữa! Thi xong rồi, tối nay mình ra ngoài ăn mừng!”

 

“Thi cũng khá ổn ạ.”

 

Cô Lý lập tức xoay người ôm chặt tôi, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào:

 

“Con bé c.h.ế.t tiệt, làm cô sợ c.h.ế.t mất… May mà con không sao.”

 

Đối với chúng tôi — những người chẳng có gì trong tay — kỳ thi đại học là con đường duy nhất.

 

Tôi hiểu rõ nỗi sợ và lo lắng của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-ngay-tuoi-dep-chac-chan-se-den/chuong-6-mot-ngay-mai-tuoi-dep-chac-chan-se-den.html.]

 

Tôi ở lại nhà cô Lý cho đến khi nhận được cuộc gọi từ bác.

 

Phương Minh xảy ra chuyện rồi.

 

Cô ta phát hiện mình mang t h a i, không ngờ mẹ Hà Thâm lại ném cho mấy ngàn, bảo cô ta đi p h á / t h a i.

 

Việc Hà Thâm bị cảnh sát bắt tại nhà tôi khiến mẹ anh ta càng phản đối mối quan hệ này, thậm chí còn sắp xếp cho Hà Thâm đi xem mắt.

 

Nói sao nhỉ… Có lẽ Hà Thâm cũng yêu Phương Minh thật. Đến giờ, anh ta vẫn không chịu chia tay.

 

Một bên giấu mẹ qua lại với Phương Minh, một bên giấu Phương Minh đi xem mắt người khác.

 

Không ngờ… lại bị Phương Minh bắt gặp.

 

Vì thế, trong cơn thịnh nộ, cô ta … g i ế t cả Hà Thâm lẫn cô gái kia.

 

Bác  vừa về từ đồn công an, nói:

 

“Mẹ Hà Thâm nhất quyết bắt Phương Minh đ ề n mạng, còn đánh cô ta một trận. Đứa con trong bụng cũng không g i ữ được.”

 

“Kim Kim à, lần này Phương Minh … thật sự xong rồi.”

 

Tuy trước đây bác từng tuyên bố không nhận cô ta nữa, nhưng trong điện thoại vẫn khóc nức nở.

 

Bác nói mình có lỗi với ba mẹ tôi, không chăm sóc tốt cho hai chị em tôi.

 

Tôi an ủi bác rằng đây là quả báo của Phương Minh, không liên quan đến bác, đừng tự trách.

 

Tắt máy, tôi mở lại tin nhắn từng gửi cho Phương Minh mấy hôm trước — là bức ảnh Hà Thâm khoác vai một cô gái trẻ đi dạo phố.

 

Cô gái trong ảnh xinh đẹp, dáng người cao ráo, khí chất nổi bật — hoàn toàn vượt xa Phương Minh.

 

Tôi bật cười lạnh, xóa tin nhắn đi, tiện thể… chặn luôn số của cô ta.

 

Việc này không được coi là ác ý.

 

Hà Thâm là bạn trai của cô ta, anh ta trăng hoa bên ngoài, Phương Minh có quyền được biết.

 

11 .

 

Ngày Phương Minh xảy ra chuyện cũng chính là ngày tôi nhận được điểm thi đại học.

 

701 điểm.

 

Cô Lý ôm tôi khóc rất lâu, rất lâu.

 

Cô nói: cuối cùng tôi cũng vượt qua được tất cả rồi.

 

701 điểm, dù đã không còn hệ thống bên cạnh, tôi vẫn đạt được thành tích rất tốt.

 

Đến ngày nhập học đại học, cô Lý – đã nghỉ hưu – bán căn nhà cũ ở quê, cùng tôi chuyển đến thành phố nơi tôi theo học.

 

Tôi vẫn như trước, chăm chỉ học hành.

 

Không còn hệ thống hỗ trợ, tôi chỉ có thể dùng nỗ lực nhiều gấp bội để bù đắp cho những khiếm khuyết về tư duy.

 

Tại đại học, tôi đạt được không ít giải thưởng.

 

Nhờ sự nỗ lực trong suốt thời gian học, sau khi tốt nghiệp, tôi tìm được một công việc rất tốt.

 

Cô Lý vẫn luôn bên cạnh tôi. Tôi và cô — chúng tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.

 

Tôi vốn dĩ là một đứa trẻ không thông minh. Từ nhỏ, mẹ tôi dạy tôi phải luôn chăm chỉ, nỗ lực.

 

Sau này, cô Lý lại dạy tôi rằng:

 

“Trời không phụ lòng người, chỉ cần cố gắng ắt sẽ có hồi báo.”

 

Bạn thấy đấy, họ đều không lừa tôi.

 

Cho nên, với những ai từng bị người khác gọi là “đứa trẻ chậm chạp, kém thông minh,...” — xin hãy cứ dũng cảm tiến lên, nỗ lực không ngừng!

 

Trời cao luôn có mắt.

Ông trời sẽ không bao giờ phụ lòng một đứa trẻ chăm chỉ!

 

Còn về thiện và ác — cuối cùng cũng sẽ có báo ứng.

 

Hãy sống thật tốt, sống tử tế, sống nỗ lực...

 

Một ngày mai tươi đẹp, chắc chắn sẽ đến!

- Hết-

Bạn cần đăng nhập để bình luận