MỘT NGÀY TƯƠI ĐẸP CHẮC CHẮN SẼ ĐẾN

Chương 1: Chị có nên đồng ý không?

1

 

Vừa tháo tai nghe ra, tôi đã nghe thấy tiếng chị gái khóc vọng từ phòng bên cạnh, vội vàng chạy sang.

 

Chị đang bị bạn trai – Hạ Thâm – đè vào góc tường đánh đập.

 

Tôi xông lên ngăn cản, lại bị hắn đẩy ngã xuống đất:

 

“Là mày xúi cô ấy chia tay tao đúng không?”

 

Hắn trừng mắt đầy sát khí, bước tới túm tóc tôi, rồi đ ậ p  m ạnh  đ ầ u tôi vào tường.

 

Hết lần này đến lần khác.

 

Cho đến khi tay tôi đang nắm tay hắn rũ xuống, Hạ Thâm mới sững người, lát sau bối rối buông tay.

 

Tôi thấy hắn lục khắp người mới mò ra được điện thoại, run rẩy bấm gọi cấp cứu.

 

Nhưng tôi biết rõ, tôi …đã ch ế t rồi, không thể cứu được nữa.

 

Linh hồn tôi lơ lửng giữa không trung, nhìn chị gái run rẩy bò đến bên xác tôi, ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi.

 

Rất nhanh sau đó, chị thu tay lại, giật lấy điện thoại từ tay Hạ Thâm và cúp máy.

 

“Ch ế t rồi! Nó ch ế t rồi!”

 

Hạ Thâm ngồi phịch xuống đất, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi…”

 

Chị gái chỉ liếc tôi một cái, rồi ngồi xuống, ôm hắn vào lòng.

 

“Đừng sợ, chỉ cần xử lý x á c nó xong thì sẽ không ai biết chuyện này đâu.”

 

Hạ Thâm vẫn còn chìm trong nỗi sợ g i ế t người, nước mắt đầm đìa, nói năng lộn xộn.

 

Chị thì lại dịu dàng nâng mặt hắn lên, nói đầy thương xót:

 

“Chồng à, không thể trách anh được! Tại nó cứ xúi em chia tay, nên tụi mình mới cãi nhau, anh mới lỡ tay…”

 

“Chúng ta …n é m nó xuống sông, d ì m/ x á c/ xuống là mọi chuyện sẽ êm đẹp.”

 

Tôi ngơ ngác nhìn chị gái mình, không thể tin đây là người luôn miệng than chịu không nổi Hạ Thâm, muốn chia tay hắn.

 

Rõ ràng chính chị là người luôn bảo Hạ Thâm là “trai bám váy mẹ”, lại hay đánh chị, nên tôi mới khuyên nên chia tay.

 

Cớ sao giờ lại biến tôi thành kẻ phá hoại tình yêu của chị?

 

Tôi lao đến trước mặt chị để chất vấn, nhưng mặc tôi gào thét thế nào, họ cũng chẳng nghe thấy.

 

Sau khi la mắng vô vọng, tôi mới nhận ra mình đã ch ế t thật rồi – họ không nghe thấy, cũng không nhìn thấy tôi.

 

Khi tôi bình tĩnh lại, họ đã cho  x á c tôi vào bao.

 

Giữa đêm khuya vắng lặng, chị gái và Hạ Thâm cùng nhau vác bao chứa x á c và cục đá nặng, ném xuống sông từ trên cầu.

 

Chị hỏi Hạ Thâm:

“Anh đã nói sẽ cưới em rồi mà đúng không?”

 

“Chuyện sính lễ, anh cũng sẽ thuyết phục mẹ anh chứ?”

 

Hạ Thâm nhìn mặt sông vẫn còn lăn tăn gợn sóng, cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của chị tôi, gật đầu.

 

Tôi lặng lẽ theo họ về nhà.

 

Sáng hôm sau, cô Lý – giáo viên – đến hỏi vì sao tôi không đi thi đại học.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-ngay-tuoi-dep-chac-chan-se-den/chuong-1-chi-co-nen-dong-y-khong.html.]

Chị tôi lộ ra chút bối rối, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại:

“Phương Kim không thi nữa đâu, nó đã đi tỉnh ngoài làm công rồi.”

 

Nói rồi chị định đóng cửa, nhưng cô Lý cố giữ lại, lo lắng hỏi:

 

“Nó còn nhỏ như vậy, làm gì mà đi làm chứ? Cố gắng bao lâu nay rồi, sao lại không đi thi?”

 

Chị tôi dửng dưng:

“Chuyện nhà chúng tôi, không liên quan đến cô.”

 

Tôi nhìn cô Lý đứng ngoài cửa rất lâu, cuối cùng cũng chỉ biết bất lực rời đi.

 

Xin lỗi.

 

Tôi lặng lẽ xin lỗi trong lòng.

 

Ba mẹ m ấ t sớm, là cô Lý đã chu cấp học phí để tôi tiếp tục học, từ hồi cấp hai cô đã coi tôi như con ruột, đặt rất nhiều kỳ vọng vào tôi.

 

Nên kỳ thi đại học này không chỉ là của riêng tôi, mà còn là giấc mơ và hy vọng của cô.

 

Lẽ ra hôm nay tôi cũng như hàng vạn sĩ tử khác, ngồi trong phòng thi, rồi thi đậu một trường đại học tốt, bước vào tương lai tươi sáng.

 

Nhưng tất cả… đã bị chị tôi và Hạ Thâm hủy hoại.

 

Đột nhiên, trước mắt tôi xuất hiện một vùng sáng trắng mờ mịt.

 

Một giọng nói vang lên trong đầu:

 

“Muốn làm lại từ đầu không?”

 

Tôi không chút do dự:

“Muốn!”

 

“Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt hệ thống Nói Ngược. Hệ thống sẽ cho bạn cơ hội làm lại từ đầu, mỗi lần nói ngược sẽ nhận được phần thưởng – tăng chỉ số IQ!”

 

2

 

Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy chị gái đang ngồi đối diện bàn ăn.

 

Chị kể hôm nay Hạ Thâm lại tỏ tình với chị, vẻ mặt đầy lưỡng lự:

“Kim Kim, em nói xem… chị có nên đồng ý không?”

 

Kiếp trước chị cũng hỏi tôi như vậy, tôi nghiêm túc bảo chị rằng Hạ Thâm là kiểu người có phần cực đoan, nói chuyện lúc nào cũng mang mẹ ra làm chuẩn, có lẽ hai người không hợp nhau.

 

Nhưng chị lại quay đầu đem hết những lời đó kể cho Hạ Thâm nghe.

 

Chị nói:

“Dù em gái tôi nói về anh như vậy, tôi vẫn quyết định thử quen anh, nên anh phải trân trọng cơ hội ở bên tôi đấy.”

 

Sau đó họ thành đôi, còn Hạ Thâm thì bắt đầu ghét tôi ra mặt.

 

Hắn còn nói trước mặt tôi với chị rằng:

“Nó lớn rồi, em là chị gái chứ có phải mẹ nó đâu, chẳng cần phải nuôi nó nữa.”

 

Hắn không hề biết căn nhà này là ba mẹ để lại cho cả hai chị em tôi, tôi cũng có phần.

 

Sau này Phương Minh và Hạ Thâm hay cãi nhau, nhiều lúc gay gắt đến mức hắn động tay động chân với chị.

 

Mỗi lần như vậy, chị lại chạy về khóc lóc kể lể với tôi rằng Hạ Thâm không tốt, nên tôi mới khuyên chị chia tay.

 

Nhưng vừa dứt lời khuyên, chị quay đi liền bị Hạ Thâm dỗ dành vài câu là lại làm lành.

 

Cuối cùng chỉ có tôi là người bị ghét cả hai phía.

 

Khó khăn lắm tôi mới có cơ hội sống lại, tôi quyết định sẽ tôn trọng vận mệnh, tuyệt đối không lặp lại sai lầm.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận