MỘT NGÀY TƯƠI ĐẸP CHẮC CHẮN SẼ ĐẾN

Chương 5: Có nên tha thứ không?

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả ngày hôm đó, lòng tôi như có tảng đá đè nặng. Cô Lý thấy tôi u sầu, liền hỏi:

“Làm sao vậy? Lo lắng vì kỳ thi ngày mai à?”

 

Tôi lắc đầu:

“Cô ơi, nếu một người từng phạm sai lầm, giờ muốn thay đổi… thì em... có nên tha thứ không?”

 

Cô Lý mỉm cười dịu dàng:

“Ai cũng có lúc mắc lỗi. Nếu người ta đã biết sai và muốn sửa, sao chúng ta không thể cho họ một cơ hội?”

 

Tôi gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm hơn.

 

Nếu thật lòng hối hận, tôi sẵn sàng cho cô ta cơ hội.

 

Cô giữ tôi lại ăn tối:

“Kim Kim, ăn xong hãy về nhé.”

 

Tôi do dự, rồi cũng gật đầu.

 

Kiếp trước, tôi c h ế t vào đêm nay. Tôi lo cho Phương Minh, nhưng sáng nay cô ta nói sẽ chia tay với Hà Thâm rồi.

 

Nếu chia tay thật, thì chắc Hà Thâm sẽ không vào nhà.

 

Trên đường về, tôi cứ nghĩ mãi về lời cô ta nói.

 

Cô ta nói có chuyện muốn bàn với tôi. Là chuyện gì?

 

Về đến nhà, cửa không khóa, đèn còn sáng. Tôi nghĩ chắc cô ta đang đợi tôi về.

 

Cảm giác có người chờ mình về nhà thật kỳ lạ… khiến khóe môi tôi vô thức cong lên.

 

Nhưng vừa đẩy cửa vào… nụ cười đó đông cứng lại.

 

Tôi thấy Phương Minh toàn thân đ ẫ m m á u, nằm bất động trên nền nhà.

 

Cảnh tượng đó… giống hệt lúc tôi c h ế t ở kiếp trước.

 

Tôi hét lên, lao về phía cô ta.

 

9.

Khi cảnh sát đến, Phương Minh đã bị đánh thâm tím khắp người.

 

Cô ta bị đánh đến như vậy, thế mà lúc cảnh sát muốn bắt Hà Thâm đi, cô ta vẫn còn đứng ra bênh vực bạn trai mình.

 

Cô ta nói hai người là người yêu, chỉ đang… giỡn chơi một chút thôi.

 

Nhưng vết thương trên người cô ta thì đâu thể giả được.

 

Cảnh sát kiên quyết muốn đưa Hà Thâm về để điều tra, lúc này Phương Minh mới nổi giận mắng to.

 

Cô ta chất vấn hàng xóm vì sao lại xen vào chuyện người khác.

 

“Là tôi nhờ dì báo cảnh sát.” – Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.

 

Cô ta đã giơ tay lên, nếu không có gì thay đổi, cái tát đó chắc chắn sẽ rơi xuống mặt tôi.

 

Nhưng cuối cùng, cô ta lại đột ngột bình tĩnh lại, đổi giọng ngay lập tức.

 

“Kim Kim à, chị và anh rể chỉ đang đùa nhau thôi, không có gì đâu.”

 

Tôi không để ý đến cô ta, chỉ cảm ơn hàng xóm rồi lạnh nhạt trở về phòng mình.

 

Tắm xong đi ra, Phương Minh lại không gõ cửa mà xông thẳng vào phòng tôi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-ngay-tuoi-dep-chac-chan-se-den/chuong-5-co-nen-tha-thu-khong.html.]

 

“Kim Kim, chị có chuyện muốn bàn với em!”

Cô ta cười, nụ cười giả tạo đến mức khiến người ta buồn nôn.

 

“Ngày mai em thi đại học.” – Tôi nhắc cô ta.

 

Phương Minh vẫn không có ý định rời đi, tiếp tục cười:

 

“Kim Kim à, thi xong rồi, mình chuyển sang thành phố khác sống nhé, bán căn nhà này đi, rồi mua một căn gần trường đại học của em, được không?”

 

“Em học đại học, chị không nỡ rời xa em đâu. Chị muốn đi cùng em, hai chị em mình vẫn sống bên nhau mà!”

 

Nếu tôi chưa trọng sinh, nếu tôi không biết ở kiếp trước cô ta đã cùng Hà Thâm v ứ t x á c tôi đi, còn dùng cái c h ế t của tôi để ép Hà Thâm cưới; nếu tôi chưa từng nghe rõ mồn một lời cô ta nói ngoài cửa — rằng sẽ lừa tôi ký vào giấy chuyển nhượng, bán nhà để lấy tiền mua xe làm của hồi môn, thì có lẽ… tôi thật sự sẽ tin cô ta.

 

Phương Minh chắc chắn tôi sẽ mềm lòng, sẽ ký tên như con rối ngoan ngoãn.

 

Thậm chí, cô ta còn chuẩn bị sẵn giấy chuyển nhượng, nhét bút vào tay tôi.

 

“Chị thực sự sẽ chia tay Hà Thâm chứ?” – Tôi hỏi.

 

“Chị và anh rể rất xứng đôi mà. Anh ấy lại có điều kiện tốt như vậy, chia tay rồi chẳng tiếc sao?”

 

Quả nhiên, hệ thống không có chút phản ứng nào. Nó thật sự đã rời bỏ tôi rồi.

 

Tôi vốn chỉ định thử hệ thống, nhưng Phương Minh lại tưởng là tôi nghi ngờ cô ta.

 

Cô ta vội vã giơ tay thề:

 

“Kim Kim, yên tâm đi, lần này chị nghĩ thông rồi, nhất định sẽ chia tay với anh ta!”

 

“Thế tại sao tối nay anh ta vẫn đến nhà mình?”

 

Nụ cười trên mặt Phương Minh bỗng trở nên cứng đờ:

 

“Chị bảo với anh ta là sẽ chia tay, nhưng anh ta không đồng ý… Cũng may em về kịp, nếu không chị có khi đã bị đánh c h ế t rồi.”

 

Nói rồi, cô ta còn làm ra vẻ muốn khóc.

 

Phương Minh đâu biết rằng, nếu tôi không dùng hết phần thưởng của hệ thống để đánh đổi, tối nay cô ta đã thật sự bị Hà Thâm đánh c  h ế t rồi!

 

“Kim Kim, chị thực sự đã biết sai rồi… Em không thể cho chị một cơ hội để sửa sai sao?”

 

Vừa nói, cô ta vừa đẩy giấy tờ và cây bút lại gần tôi.

 

Tôi đã từng cho cô ta một cơ hội rồi.

 

Tôi không muốn ký, cũng không thể ký. Nhưng tôi cũng không dám từ chối thẳng thừng.

 

Ngày mai là kỳ thi đại học, tôi không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Tôi sợ nếu từ chối, cô ta sẽ làm ra những chuyện điên rồ.

 

“Chờ em thi xong rồi ký. Em cần nghỉ ngơi.”

 

Phương Minh do dự một lúc, nhìn vào mắt tôi, không biết đang toan tính điều gì.

 

Nhưng thấy tôi kiên quyết không muốn ký, cuối cùng cô ta vẫn gật đầu:

 

“Vậy em nghỉ ngơi đi, ngày mai thi cho tốt.”

 

Sau khi cô ta ra ngoài, tôi lập tức đeo ba lô, lén chạy đến nhà cô Lý.

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận