4
Khi tôi đặt chồng đề gần như đạt điểm tuyệt đối lên trước mặt bác, Phương Minh ban đầu không tin nổi, nhưng sau khi xác nhận số điểm trên bài thi, vẻ hoài nghi trên mặt cô ta liền biến thành hoảng hốt.
Quả thật, ở kiếp trước, tôi chỉ là một người chăm chỉ nhưng tầm thường. Dù cố gắng gấp mười lần người khác, thành tích của tôi vẫn mãi lẹt đẹt.
Vì thế, phản ứng của Phương Minh trước kết quả này là điều dễ hiểu.
Tôi hít một hơi:
“Bác ơi, đây là bài kiểm tra gần đây của cháu. Cháu cũng không có bạn trai nào ở trường cả, nếu bác không tin thì cháu có thể gọi cho giáo viên chủ nhiệm để xác nhận.”
Bác vừa an ủi tôi, vừa quay sang chất vấn Phương Minh tại sao lại bịa chuyện như vậy.
Phương Minh lắp bắp giải thích, nhưng trước mặt tôi và bác, cô ta nói gì cũng không thể tròn trịa nổi, cuối cùng đành lúng túng nói:
“Cháu chỉ đùa thôi mà, muốn cho bác bất ngờ lúc có kết quả thi đại học ấy mà…”
Bác giận tím mặt, tôi vội vàng an ủi:
“Bác đừng giận, chị con vốn thích đùa. Trước đây chị còn nói bác bảo con là con gái thì không cần học hành nữa cơ mà…”
“Phương Minh!”
Bác đột nhiên quát lớn, cắt ngang lời tôi.
Từ khi tôi học cấp hai, họ hàng trong nhà đều rất thích Phương Minh.
Họ yêu quý cô ta bao nhiêu, thì ghét tôi bấy nhiêu. Ngay cả khi đi chúc Tết, họ cũng chẳng buồn cười với tôi.
Đây là lần đầu tiên bác gọi thẳng tên Phương Minh như thế:
“Tôi bao giờ nói con gái không cần học?”
Phương Minh đã sợ đến mức không biết phải làm sao, càng giải thích càng rối, càng đẩy mình vào thế bất lợi.
Bác giận đến mức đập cửa bỏ đi. Trong nhà chỉ còn lại tôi và Phương Minh. Cô ta đẩy tôi một cái:
“Tại sao mày lại nói bậy trước mặt bác?”
Sức cô ta không mạnh, nhưng khi tôi liếc thấy cô vừa quay lại đứng ở cửa, tôi lập tức ngã xuống đất.
Bác liền vào nhà tát thẳng vào mặt Phương Minh một cái.
“Bịa chuyện đã đành, còn bắt nạt em! Hôm nay để tôi thay ba mẹ dạy dỗ cô!”
Phương Minh từ nhỏ đã được mọi người nâng niu chiều chuộng, giờ bị đánh thì không buồn giả vờ nữa, liền nhào vào bác, hai người giằng co dữ dội, chửi nhau đến mức đoạn tuyệt quan hệ.
Tôi tiễn bác ra cửa. Bác nắm lấy tay tôi:
“Nhiều năm qua, bác đã hiểu lầm con. Bác sẽ nói rõ chuyện này với họ hàng, sau này nhà họ Phương coi như không có đứa như nó.”
Bác còn dặn tôi phải giữ gìn cẩn thận phần tiền bồi thường thuộc về mình.
Tôi ngơ ngác hỏi:
“Tiền bồi thường nào ạ?”
Khi ba mẹ mất do t a i n ạ n xe, phía gây t a i n ạ n từng nói sẽ bồi thường, nhưng Phương Minh bảo người ta đã bỏ trốn, không nhận được gì.
Tôi còn suýt phải nghỉ học vì không có tiền đóng học phí.
Bác bảo:
“Phương Minh không nói với cháu à? Người ta đã đền cho hai chị em mỗi người ba mươi triệu.”
Tôi lắc đầu.
Trong đầu bỗng hiện lên những chiếc váy đắt tiền, túi hiệu chất đầy tủ của Phương Minh.
Cô ta đi làm chẳng mấy khi, nhưng lại có tiền để đi du lịch nước ngoài thường xuyên, thì ra là nhờ tiêu tiền bồi thường của ba mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-ngay-tuoi-dep-chac-chan-se-den/chuong-3-tien-boi-thuong.html.]
Còn tôi thì đến học phí cũng không có, mỗi đồng xin từ cô ta đều phải ghi chép lại, đợi đi làm sẽ trả.
Đây chính là người chị tốt của tôi đấy!
Từng ấy năm, cô ta không ngừng chia rẽ tôi và người thân, chỉ vì sợ họ sẽ kể cho tôi chuyện tiền bồi thường.
Sau khi bác đi, tôi ngồi ở cầu thang rất lâu mới về phòng.
Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu:
Chúng tôi là chị em ruột, là những người thân nhất trên thế giới này. Tại sao cô ta lại đối xử với tôi như thế?
5.
Không nghĩ ra được đáp án, thì hỏi thẳng là được rồi.
Khi tôi lao vào nhà, Phương Minh đang gọi điện cho Hà Thâm, kể lể tôi và bác đang hợp sức bắt nạt “người tốt” như cô ta.
Trong miệng cô ta, tôi và bác đều là kẻ ác, còn cô ta thì vô tội và đáng thương.
“Tiền bồi thường của ba mẹ đâu rồi?”
Nghe ba chữ “tiền bồi thường”, Phương Minh lập tức cúp máy.
Cô ta cau mày, khó chịu hỏi:
“Mày bị gì vậy?”
Cô ta muốn đi, tôi chặn lại:
“Tại sao lại nói dối? Tại sao lại đối xử với tao như vậy?”
Thấy không giấu nổi nữa, Phương Minh cười khẩy:
“Là con mụ đó nói với mày à?”
Tôi im lặng, cô ta nói tiếp:
“Phương Kim, tiền đó là của ba mẹ để lại cho tao, tao việc gì phải chia cho mày?”
“Là mày h ạ i /c h ế t ba mẹ, là mày khiến tao trở thành đứa trẻ không ai cần! Còn mặt mũi đòi chia tiền hả?”
Tôi không chấp nhận điều đó. Liền quát vào mặt cô ta:
“Hôm đó rõ ràng là mày, chính mày ép tao gọi cho ba, nên ba mới gặp chuyện!”
Ngày hôm đó là sinh nhật Phương Minh. Ba mẹ về trễ vì đi mua quà cho cô ta. Cô ta giận dỗi không chịu gọi điện, đưa điện thoại cho tôi bảo tôi gọi.
Tôi vừa nghe thấy tiếng ba “A lô” thì liền vang lên tiếng hét của ba mẹ và một tiếng rầm lớn.
Điện thoại bị ngắt.
Từ hôm đó, chúng tôi thành trẻ mồ côi.
“Là mày, đồ sao chổi, chính mày! Bà nội cũng nói thế!”
Khi mẹ mang thai tôi, thèm đồ chua, bà nội nghĩ sẽ sinh con trai. Nhưng sinh ra là con gái, nên bà không thích tôi.
Bà nói tôi là sao chổi, hại c h ế t cháu trai mà bà mong chờ.
Phương Minh hét vào mặt tôi, còn đánh tôi:
“Mày vừa ngu vừa dốt! Tao thông minh hơn mày, học giỏi hơn mày! Tại sao tao không được đi học còn mày lại tiêu tiền hoang phí?”
Thật ra cô ta chỉ hơn tôi hai tuổi, đáng lẽ cũng đang học đại học.
Nhưng ai bảo cô ta lỡ dại yêu sớm rồi mang thai, cuối cùng không g i ữ được đứa bé, rồi bỏ học.