MỖI NGƯỜI ĐỀU PHẢI GÁNH LẤY NHÂN QUẢ CỦA CHÍNH MÌNH

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2Kh8mM1p

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Tri Sơn trở về sau năm ngày.

 

Vừa vào nhà, anh ta đưa cho tôi một chiếc hộp trang sức tinh xảo.

 

Bên trong là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy nhìn khá bắt mắt.

 

“Công việc ở Quảng Châu xử lý xong rồi, tiện thể anh ghé qua Hồng Kông một chuyến. Biết em thích ngọc phỉ thúy, anh đã đấu giá được chiếc vòng này ở nhà đấu giá. Thích chứ?”

 

Giọng anh ta vẫn dịu dàng như bao ngày trước.

 

Tôi cầm chiếc vòng, chậm rãi lật qua lật lại trong tay ngắm nhìn.

 

Tâm trạng của Hứa Tri Sơn có vẻ rất tốt, sắc mặt hồng hào.

 

Xem ra kết quả xét nghiệm DNA không xâm lấn khiến anh ta hài lòng.

 

Anh ta đặt vali ở góc phòng khách rồi nói:

 

“Mấy ngày không đến công ty, Tôn An nói có cả đống giấy tờ đang chờ anh ký. Anh tới công ty xử lý, tối không về ăn cơm đâu, em đừng đợi.”

 

“Ừ.”

 

Sau khi anh ta đi, tôi mang chiếc vòng đến công ty bảo hiểm tài sản.

 

Tôi tìm gặp người quản lý từng phụ trách kế hoạch bảo hiểm tài sản cho vợ chồng tôi, nhờ anh ta định giá chiếc vòng rồi đưa vào danh mục tài sản chung của hai người.

 

Mười mấy phút sau.

 

Người quản lý bước ra từ phòng giám định với vẻ mặt lúng túng, tay cầm chiếc vòng:

 

“Xin lỗi cô Lâm, chiếc vòng này là hàng giả. Chất liệu là đá nhân tạo, giá trị chỉ vài trăm tệ thôi. Với mức giá như vậy, chúng tôi không thể làm bảo hiểm định giá được.”

 

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng như có thứ gì đó nứt toác.

 

Đáp án đã quá rõ ràng.

 

Tôi gọi điện về cho cô giúp việc ở nhà, nhờ mang hết số trang sức mà tôi để trong ngăn bên phải tủ trang điểm — những món Hứa Tri Sơn tặng tôi trong hai năm trở lại đây — đến công ty bảo hiểm.

 

Kết quả: không có món nào là thật.

 

Hứa Tri Sơn đã bắt đầu chuyển dần tài sản ra khỏi cuộc hôn nhân này từ hai năm trước.

 

Và giờ đây, tôi đã có câu trả lời.

 

 

Tôi lén gắn thiết bị theo dõi và máy nghe lén lên xe của Hứa Tri Sơn.

 

Lần theo tín hiệu, tôi tìm ra nơi Tô Diểu đang sống.

 

Tôi hẹn một nhân viên môi giới nhà đất, giả vờ muốn mua nhà để thuận lợi vào được khu biệt thự.

 

Phải nói, rất hoành tráng.

 

Đây là khu biệt thự đơn lập cao cấp nhất thành phố, người ở đây đều là giới nhà giàu và có quyền lực.

 

Biệt thự mà Tô Diểu ở nằm ngay gần khu cảnh quan trung tâm, đứng ở ban công là có thể ngắm nhìn cảnh vật bốn mùa thay đổi.

 

Tôi đứng cạnh đài phun nước cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn về phía ban công biệt thự.

 

Mẹ của Tô Diểu — người từng là bảo mẫu trong nhà tôi — giờ đây ăn mặc như một quý bà, đang tao nhã tưới hoa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/moi-nguoi-deu-phai-ganh-lay-nhan-qua-cua-chinh-minh/chuong-6.html.]

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Quả đúng là một người thăng chức, cả nhà đổi đời.

 

Tôi chỉ vào căn biệt thự của Tô Diểu, nói với môi giới:

 

“Căn này cũng ổn đấy, tiếc là có chủ rồi.”

 

Anh ta bĩu môi:

 

“Nghe nói là tình nhân của nhà nào đó có tiền nuôi ở đây. Nghe đâu dữ lắm, đến quản lý khu cũng phải kiêng nể vài phần.”

 

Nói xong mới thấy lỡ lời, liền chữa lại:

 

“À, xin lỗi chị nhé, tôi chỉ nghe người ta đồn thôi, chị đừng để bụng.”

 

Tôi cười gượng, khẽ lắc đầu.

 

Xem nhà xong, tôi bảo muốn dạo quanh một vòng cho biết khu vực, nên nhờ anh ta về trước.

 

Anh ta đồng ý ngay, còn dặn nếu tôi có ý định thật thì nhớ liên lạc sớm.

 

Chiều hôm đó, tôi “tình cờ” gặp được mẹ của Tô Diểu đang đi dạo dưới lầu.

 

Tôi cất tiếng chào:

 

“Ơ kìa, chị Vương, trùng hợp quá. Giờ chị làm giúp việc ở khu này à?”

 

Bà ta đảo mắt, bĩu môi một cái — ánh mắt khinh thường chẳng khác gì mẹ chồng tôi khi còn sống.

 

“Tiểu Lâm à, đừng có nhìn người bằng nửa con mắt. Tôi giờ là chủ nhà ở đây đấy. Kia kìa, biệt thự kia là nhà tôi. Con rể tôi mua cho chúng tôi hai năm trước cơ. Thế nào, có phải còn sang hơn cái căn năm phòng hai sảnh mà cô đang ở không?”

 

Bà ta đắc ý đến mức mặt mày rạng rỡ.

 

“À đúng rồi, nó còn thuê hẳn hai bảo mẫu lo cho mẹ con tôi, giờ tôi chẳng cần đụng tay vào việc gì cả.”

 

Tôi mỉm cười, bình thản nói:

 

“Hèn gì hồi đó chị gấp gáp nghỉ việc thế, hóa ra là vì bám được cành cao.”

 

Bà ta lại đảo mắt, lườm tôi một cái rõ dài, giọng đầy khinh thường:

 

“Tất nhiên rồi, người sống thì phải hướng lên cao chứ. Hồi đó là do con rể tôi cứ nằng nặc đòi tôi nghỉ việc, còn nói sẽ phụng dưỡng tôi như mẹ ruột.”

 

“Tháng cuối cùng ấy chẳng phải cô cố ý trừ tôi sáu nghìn tiền lương sao? Nó trả thay tôi luôn, còn cho thêm mười vạn nữa.”

 

Bà ta dang hai tay ra, làm động tác khoa trương như khoe mẽ.

 

Tôi mỉm cười khen:

 

“Con gái chị thật có phúc, tìm được người đàn ông chịu chi đến vậy. Có rảnh thì nên đốt nhiều hương khấn phật, cầu cho ông ta sống thật lâu.”

 

Bà ta hừ lạnh một tiếng:

 

“Cô khỏi cần lo chuyện đó. Tôi khuyên cô nên lo thân mình trước đi, đừng để đến lúc con trai duy nhất của cô c.h.ế.t trước mặt cô thì mới hối hận.”

 

Nói rồi bà ta uốn éo rời đi, còn không quên liếc xéo tôi một cái, rồi khẽ nhổ một bãi nước bọt đầy vẻ “thanh cao”.

 

Không trách môi giới nói Tô Diểu ghê gớm.

 

Mẹ cô ta mà đã thế này, thì bản thân cô ta còn kiêu ngạo đến mức nào nữa?

 

Thời gian lặng lẽ trôi qua ba tháng.

 

Trong suốt thời gian đó, tôi vẫn tỏ ra bình thường như mọi khi, chưa từng truy hỏi Hứa Tri Sơn về những chuyến công tác liên miên hay những đêm không về nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận