MỖI NGƯỜI ĐỀU PHẢI GÁNH LẤY NHÂN QUẢ CỦA CHÍNH MÌNH

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa thấy tôi, cậu ta nhanh chóng đón lấy túi xách trong tay tôi rồi đưa tôi vào thang máy.

 

Trong thang máy, hai tay cậu ta đan vào nhau, liên tục xoa xoa, giọng ngập ngừng:

 

“Chị dâu… à không, chị… em xin lỗi.”

 

“Chỉ là hôm nay Hứa tổng tụ tập với bạn bè thôi. Em sợ chị lo nên mới nói là đi gặp khách hàng.”

 

Hôm nay là tụ tập bạn bè.

 

Vậy những lần trước thì sao?

 

Tôi không đáp, mặt lạnh như băng, cũng chẳng buồn nhìn cậu ta thêm lần nào nữa.

 

Người chồng bên cạnh tôi hai mươi ba năm vẫn có thể phản bội tôi — tôi còn trông đợi gì ở một kẻ ngoài cuộc?

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Tôn An đưa tôi đến tận cửa phòng, sau đó lấy cớ đi vệ sinh rồi lặng lẽ chuồn mất.

 

Tôi định đẩy cửa bước vào, muốn xem thử người phụ nữ đang nằm trong vòng tay Hứa Tri Sơn là ai.

 

Đúng lúc ấy, bên trong vang lên tiếng đùa cợt.

 

Tôi rút tay về, lặng lẽ đứng nơi khe cửa hé mở.

 

Có người bật cười châm chọc:

 

“Lão Hứa thật biết giữ mình đấy, bọn tôi thì ôm ấp trái phải, còn anh ta thì ngồi yên một chỗ uống nước trái cây.”

 

Lập tức có người tiếp lời:

 

“Tất nhiên rồi. Lão Hứa cưới được hoa khôi năm xưa mà ai cũng thèm thuồng đấy nhé. Vợ vừa đẹp vừa đảm đang, nghe đâu còn dạy được con trai thi đậu Đại học Phúc Đán nữa kìa. Nhà mà có vợ hiền như thế, giàu ba đời cũng không sai.”

 

“Các ông nói sai cả rồi.”

 

Lần này là giọng Từ Gia Huy — bạn thân của Hứa Tri Sơn.

 

Nửa đùa cợt, nửa ghen tỵ:

 

“Anh ta là đang giữ mình vì bạn gái nhỏ đấy. Con bé quản lý chặt lắm, còn ra hẳn 20 điều nội quy cơ. Trong đó có khoản: không được uống rượu hay lăng nhăng sau lưng, vi phạm thì cấm lên giường với cô ta.”

 

“Tuần trước lén uống rượu làm người ta giận, phải bỏ ra cả trăm triệu mua trang sức mới dỗ được đấy.”

 

“Thật hả trời?” Mấy người kia cười ồ lên đầy ngạc nhiên.

 

Hứa Tri Sơn lúc này tựa người vào sofa, khoé môi cong cong, chẳng khẳng định cũng chẳng phủ nhận.

 

Từ Gia Huy cười khẩy tiếp:

 

“Bạn gái người ta mới có 26 tuổi, chỉ lớn hơn con trai anh ta có 7 tuổi. Vậy mà anh ta cũng ra tay được, mấy ông nói xem, có phải cầm thú không?”

 

Không ai trả lời.

 

Hứa Tri Sơn gác chân trái lên chân phải, dáng vẻ thong dong hưởng thụ:

 

“Chưa nghe câu ‘đàn ông đến c.h.ế.t vẫn là trai trẻ’ à? Tôi chỉ đang theo đuổi cảm giác mới mẻ thôi.”

 

“Các ông không biết đâu, Lâm Dư giờ đây đâu còn là hoa khôi các ông từng quen. Người ngợm thì xồ xề, bệnh suốt ngày, nhìn mặt mũi nhợt nhạt đó là tôi thấy xui xẻo cả ngày rồi.”

 

“Mà kể cả có đẹp như tiên, thì tôi cũng ngủ mười mấy hai mươi năm rồi, chẳng chán mới lạ.”

 

“Nếu không vì ly hôn phải chia nửa tài sản, thì tôi đã rước bạn gái nhỏ của tôi về nhà làm vợ lâu rồi.”

 

Cảm giác như có ai đó dội thẳng một xô nước lạnh từ đầu xuống chân.

 

Lạnh đến tận xương tủy.

 

Từng khe xương đều buốt giá, lạnh lẽo không sao tả nổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/moi-nguoi-deu-phai-ganh-lay-nhan-qua-cua-chinh-minh/chuong-2.html.]

Nếu không phải chính tai nghe thấy, tôi thật sự không thể tin những lời vừa rồi lại thốt ra từ miệng người chồng luôn tỏ ra khiêm nhường, nhã nhặn của mình.

 

Có câu nói rất đúng:

 

Một khi đàn ông đã thay lòng, bạn sẽ chẳng thể tưởng tượng được họ có thể tuyệt tình đến mức nào.

 

Người đàn ông từng nằm cạnh bạn bao năm, bỗng chốc trở thành một kẻ hoàn toàn xa lạ.

 

Tôi không vào quấy rầy họ.

 

Chỉ lặng lẽ quay lưng rời đi.

 

Tới thang máy, tôi thấy Tôn An đang đi đi lại lại như đứng ngồi không yên.

 

Thấy tôi đến gần, cậu ta vội vàng bước tới, cười xởi lởi:

 

“Chị à, em nói rồi mà, hôm nay Hứa tổng chỉ tụ tập bạn bè thôi. Mấy cô gái trong phòng đều là người khác dẫn tới, không liên quan gì tới anh ấy đâu.”

 

“Anh ấy còn dặn em gọi nước trái cây cho mình, sợ uống rượu lại làm chị lo.”

 

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt — giờ đã toát ra vẻ lọc lõi, khôn khéo.

 

Ánh mắt rụt rè và sự chân thành năm nào giờ chẳng còn sót lại chút gì.

 

Tôn An cười nịnh nọt:

 

“Để em đưa chị về nhé, dù gì bữa tụ họp này của anh ấy cũng chẳng cần em có mặt.

 

Chị cứ yên tâm, em sẽ không nói với Hứa tổng là chị đã đến đây.”

 

Tôi không từ chối.

 

Chiếc xe đưa đón Hứa Tri Sơn là dòng xe thương mại sang trọng, chính Tôn An là người lái.

 

Vừa ngồi xuống ghế sau, ánh mắt tôi lập tức bắt gặp hai dấu tay in chồng lên nhau trên kính xe — một lớn, một nhỏ.

 

Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào những dấu tay lộn xộn kia.

 

Chúng như đang thì thầm kể cho tôi nghe một câu chuyện nhơ nhuốc đã từng diễn ra trong chiếc xe này.

 

Khi xuống xe, tôi quay lại vẫy tay với Tôn An, giọng nhẹ bẫng:

 

“Cảm ơn vì đã đưa tôi về.”

 

“À mà này, kính xe phía sau bẩn rồi đấy.”

 

“Lần sau… chơi xong nhớ lau sạch trước khi chở người khác.”

 

Tôn An sững người tại chỗ.

 

Mười phút sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Tôn An.

 

Cậu ta giải thích rằng dấu tay sau xe là do vô tình để lại khi… thân mật với bạn gái mới.

 

Rồi còn vội vàng cam đoan sẽ không bao giờ tái phạm nữa, tha thiết mong tôi đừng nói gì với Hứa Tri Sơn.

 

Ha.

 

Xem ra cậu ta thật sự đã quên mất mình từng leo lên vị trí hôm nay bằng cách nào rồi.

 

Nhưng tôi cũng không vạch trần lời nói dối đó.

 

Hứa Tri Sơn về nhà lúc hơn mười hai giờ đêm.

 

Lúc ấy, tôi đang ngồi trên ghế sofa xem TV.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận