MỖI NGƯỜI ĐỀU PHẢI GÁNH LẤY NHÂN QUẢ CỦA CHÍNH MÌNH

Chương 1

Năm thứ hai mươi ba kể từ ngày tôi kết hôn với Hứa Tri Sơn.

 

Anh ta bỗng nhiên hứng thú với việc tập gym, bắt đầu chăm chút vẻ ngoài hơn bao giờ hết.

 

Quần áo luôn phảng phất mùi hương nhẹ của hoa linh lan.

 

Nồng đến mức khó chịu.

 

Thế nên, tôi đã theo dõi anh ta.

 

Tôi nghe thấy anh ta cười nói với bạn bè, buông lời sỉ nhục tôi:

 

“Lâm Dư bây giờ đâu còn là hoa khôi trường mà mấy ông từng biết nữa.”

 

“Bây giờ thân hình cô ta bèo nhèo, chẳng khác gì mấy bà thím ngoài chợ.”

 

“Nhìn cái mặt nhạt nhẽo đó thôi là tôi thấy xui xẻo cả ngày rồi.”

 

“Nếu không phải ly hôn phải chia tài sản một nửa, thì tôi đã cưới chị dâu nhỏ của các cậu về rồi.”

 

Không lâu sau, tôi phát hiện trong túi xách của anh ta có một tờ giấy khám sàng lọc dị tật thai nhi.

 

Thì ra, cô nhân tình bên ngoài đã mang thai hơn bốn tháng.

 

Nhưng điều khiến tôi c.h.ế.t lặng… là cái tên được ghi trên phiếu khám.

 

Là một cái tên quen thuộc đến đau lòng.

 

Cả người tôi như hóa đá tại chỗ.

 

Chương 1:

 

Khi bạn bước vào tuổi trung niên, chợt phát hiện người chồng từng cùng mình gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng lại ngoại tình — bạn sẽ làm gì?

 

Câu hỏi này, nghe thôi đã thấy khó trả lời.

 

Bởi giữa hai người là những đứa con chung, là khối tài sản tích góp suốt bao năm.

 

Bạn đã từng dốc lòng dốc sức, từ một gã trai trẻ non nớt, rèn giũa anh ta thành người đàn ông chín chắn, điềm đạm như hôm nay.

 

Thế mà bây giờ, anh ta lại là của người khác.

 

Chia tài sản rồi dứt khoát ly hôn sao?

 

Nghe thì gọn gàng, nhưng lòng lại chẳng cam tâm.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Hay cứ thế giằng co, kéo dài mối quan hệ, bào mòn chút tình nghĩa cuối cùng?

 

Cách đó thì vừa khiến họ thấy ghê tởm… mà bản thân mình cũng chẳng khá hơn.

 

Vậy, rốt cuộc lựa chọn tốt nhất là gì?

 

Câu trả lời của tôi là: Tôi không thể ly hôn.

 

Nhưng…tôi có thể trở thành góa phụ.

 

Việc phát hiện Hứa Tri Sơn ngoại tình, thật ra bắt nguồn từ một chuyện nhỏ rất tình cờ.

 

Hôm đó, tôi định nhờ cô giúp việc đem bộ vest đặt may riêng của anh ta đi giặt khô.

 

Như thói quen, tôi lục thử mấy túi áo trước khi đưa đi.

 

Và rồi, từ túi bên phải, tôi rút ra một thỏi son dưỡng Chanel.

 

Thỏi son có dấu hiệu đã qua sử dụng.

 

Không thể nào là món quà anh ta mới mua tặng tôi.

 

Lại càng không thể là đồ của anh ta.

 

Vì loại son này khi bôi lên môi sẽ có lớp bóng lấp lánh — chỉ có con gái mới dùng.

 

Mùi hoa linh lan nhàn nhạt vương trên áo lập tức xộc vào mũi.

 

Tôi đứng sững tại chỗ một lúc lâu, không nhúc nhích nổi.

 

Có lẽ là giác quan thứ sáu kỳ lạ của phụ nữ.

 

Chỉ cần một thỏi son và một làn hương đó thôi, tôi đã khẳng định: Hứa Tri Sơn đã có người khác.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/moi-nguoi-deu-phai-ganh-lay-nhan-qua-cua-chinh-minh/chuong-1.html.]

Anh ta không phải kiểu người không biết giới hạn.

 

Sẽ không bao giờ tùy tiện nhét đồ cá nhân của phụ nữ vào túi áo mình.

 

Nên chỉ có hai khả năng:

 

Một là người kia cố tình bỏ son vào túi anh ta để thăm dò phản ứng của tôi.

 

Hai là Hứa Tri Sơn giữ hộ cô ta rồi quên trả.

 

Dù là khả năng nào, thì kết quả đều giống nhau.

 

Tôi không biểu lộ cảm xúc gì, đặt thỏi son trở lại túi áo, treo bộ vest về đúng chỗ cũ.

 

Sau đó vào nhà tắm rửa mặt, cố gắng làm cho cái đầu đang quay cuồng của mình tỉnh táo lại.

 

Nhưng vô ích.

 

Ngồi thẫn thờ suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng gọi cho Tôn An — trợ lý cao cấp của Hứa Tri Sơn.

 

Ban đầu tôi định hỏi vòng vo để thăm dò hành tung mấy ngày gần đây của Hứa Tri Sơn.

 

Điện thoại vừa kết nối, tôi nghe Tôn An “suỵt” khẽ một tiếng, rồi tiếng ồn ào trong ống nghe dần yên tĩnh lại.

 

Một lúc sau, giọng cậu ta vang lên, mang theo chút tươi cười:

 

“Chị dâu à, chị tìm Hứa tổng sao? Đúng lúc ghê, anh ấy vừa ra ngoài gặp khách, không có ở công ty.”

 

Ra ngoài gặp khách mà lại không dẫn theo trợ lý đắc lực sao?

 

Lời nói dối vụng về đến đáng thương.

 

“Tôi không tìm anh ta.” Tôi dứt khoát cắt lời.

 

Tôn An khựng lại một giây, rồi bật cười:

 

“Vậy chị có gì căn dặn, cứ nói thẳng với em.”

 

Tôi khẽ gõ ngón tay lên tay vịn sofa, giọng lạnh như băng:

 

“Tôn An, cậu còn nhớ mình leo lên được vị trí hôm nay là nhờ ai không?”

 

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

 

Khi cất tiếng trở lại, giọng cậu ta có chút hoang mang lẫn xấu hổ:

 

“Là… là nhờ chị tài trợ cho em ăn học, rồi đưa em vào công ty, từng bước chỉ dẫn em đi lên…”

 

“Vậy thì tại sao giờ tôi lại buộc phải rời công ty, chỉ có thể ngồi không ở nhà như thế này?”

 

“Là… là do em buồn ngủ khi lái xe, gây tai nạn… khiến… khiến chị bị gãy nát xương bả vai bên trái… Từ đó tay trái chị không thể cử động như trước…”

 

Giọng Tôn An run rẩy, lắp bắp.

 

Tôi không cần nhìn cũng tưởng tượng ra dáng vẻ cậu ta lúc này — lưng đầy mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh.

 

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng nuốt xuống cơn giận đang bùng lên nơi lồng ngực.

 

“Vậy, giờ tôi muốn gặp Hứa Tri Sơn. Anh ta có ở đó không?”

 

“Dạ…có.”

 

“Các người đang ở đâu?”

 

“Hội sở Cửu Châu.”

 

“Số phòng?”

 

“61008.”

 

Tôi cúp máy.

 

Đúng như Tôn An nói, sau tai nạn năm xưa, cánh tay trái của tôi gần như không thể giơ cao hay dang rộng mà không đau thấu xương.

 

Thậm chí tôi còn chẳng thể lái xe bằng cả hai tay.

 

Hai năm qua, tôi kiên trì trị liệu phục hồi chức năng, nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao.

 

Tôi gọi xe đến hội sở Cửu Châu.

 

Tôn An đã đứng đợi sẵn ở sảnh tầng một. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận