MỖI NGƯỜI ĐỀU PHẢI GÁNH LẤY NHÂN QUẢ CỦA CHÍNH MÌNH

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần nào cũng ngang nhiên cùng Hứa Tri Sơn tình tứ trong văn phòng.

 

Không lạ gì ánh mắt kỳ lạ của mọi người trong công ty khi nhìn tôi.

 

Lần gần nhất cô ta xuất hiện là ba ngày trước.

 

Tô Diểu rúc trong lòng Hứa Tri Sơn, khóc nức nở không ra hơi:

 

“Tại sao kết quả sàng lọc của con mình lại cao như vậy? Chẳng lẽ… chẳng lẽ em sẽ sinh ra một đứa ngốc sao? Em không muốn đâu… hu hu… Tại sao cái bà già Lâm Dư đó sinh được con trai có thể thi đậu vào Phúc Đán, còn em thì phải sinh ra đứa ngu dốt chứ?”

 

Hứa Tri Sơn vỗ về cô ta:

 

“Ngốc quá, đó chỉ là chỉ số tham khảo, còn phải kiểm tra thêm mới biết được. Đừng tự dọa mình.”

 

“Vả lại, em còn trẻ mà, cùng lắm thì… tụi mình lại sinh một đứa khác.”

 

Tô Diểu vẫn thút thít:

 

“Chồng ơi… em sợ lắm, nhỡ đâu…”

 

Hứa Tri Sơn cúi đầu hôn cô ta.

 

Vài phút sau, Tô Diểu mặt đỏ bừng đẩy anh ta ra:

 

“Đừng mà, hồi sáng tụi mình vừa làm ở trong xe xong, em sợ em bé trong bụng không chịu nổi…”

 

Hứa Tri Sơn thở dốc nhẹ, áp sát:

 

“Không sao đâu, em đang ở giữa thai kỳ, bác sĩ nói vận động vừa phải còn tốt cho thai nhi đấy.”

 

Tô Diểu đánh nhẹ vào n.g.ự.c anh ta, nũng nịu:

 

“Đồ lưu manh… Vậy nói đi, em với Lâm Dư ai khiến anh ‘thoải mái’ hơn?”

 

Hứa Tri Sơn ôm chặt cô ta, giọng trầm xuống:

 

“Tiểu yêu tinh, em thấy sao?”

 

Tô Diểu ngửa đầu, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, giọng khàn khàn:

 

“Bao giờ anh mới ly hôn với bà ta? Em muốn đường đường chính chính làm tổng giám đốc phu nhân của anh.”

 

Hứa Tri Sơn hôn lên cổ cô ta, giọng đầy ham muốn:

 

“Được… chờ anh thu xếp xong tài sản. Không quá hai năm, anh sẽ danh chính ngôn thuận rước em về.”

 

Tôi tua nhanh đoạn video đó với tốc độ 32x.

 

Nhưng những hình ảnh lướt qua cũng đủ khiến tôi buồn nôn.

 

Sau khi xong việc, Hứa Tri Sơn nhẹ nhàng dỗ cô ta ngủ.

 

Anh ta cẩn thận kê gối cho cô ta, đắp chiếc chăn lông cừu rồi nhẹ nhàng xoa bụng cô ta — như đang nâng niu báu vật.

 

Hai tiếng sau, Tô Diểu tỉnh dậy, uể oải duỗi người.

 

Thấy Hứa Tri Sơn ngồi cạnh, liền vòng tay ôm lấy cổ anh ta, tiếp tục làm nũng.

 

Hứa Tri Sơn hôn lên trán cô ta, rồi bảo đã liên hệ với một bệnh viện ở Hồng Kông.

 

Hai ngày nữa sẽ đưa cô ta sang đó làm xét nghiệm DNA thai nhi không xâm lấn, vì bên đó kỹ thuật tiên tiến và an toàn hơn.

 

Lúc này tôi mới hiểu, đó mới là lý do thật sự cho chuyến “công tác Quảng Châu” của anh ta.

 

Tôi xóa sạch toàn bộ dấu vết mình từng vào phòng điều khiển camera.

 

Mọi chuyện diễn ra đúng như tôi dự đoán.

 

Ngay khi máy bay vừa hạ cánh, Hứa Tri Sơn gọi tới.

 

Anh ta chất vấn tôi vì nghe Tôn An nói tôi ở trong văn phòng anh ta khá lâu, hỏi có chuyện gì.

 

Tôi cười nhẹ nhàng, nói đùa rằng ở nhà buồn quá nên lên công ty ngồi chơi một lúc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/moi-nguoi-deu-phai-ganh-lay-nhan-qua-cua-chinh-minh/chuong-5.html.]

Nghe tôi nói thoải mái, anh ta mới yên tâm.

 

Còn dặn tôi chú ý sức khỏe, bảo tuổi cũng sắp năm mươi rồi, đừng lao lực, đừng can thiệp vào chuyện công ty nữa.

 

Làm sao mà không đau, không buốt được chứ?

 

Người đàn ông từng nắm tay tôi suốt hơn hai mươi năm, giờ lại coi tôi như trò đùa trong lòng bàn tay.

 

Tất cả những hy sinh chân thành, những năm tháng đồng cam cộng khổ, đến cuối cùng chỉ trở thành lưỡi d.a.o nhạo báng, từng nhát từng nhát cắt vào tim tôi.

 

Tôi rời công ty, vừa bước xuống tầng dưới thì nhận được cuộc gọi từ con trai.

 

Tôi không bắt máy ngay.

 

Đợi đến khi bình tĩnh lại, giọng nói cũng bớt khàn, tôi mới gọi lại.

 

“Có chuyện gì vậy? Lại thiếu tiền tiêu à?”

 

Tôi trêu nó.

 

“Mẹ à, chẳng lẽ cứ gọi điện cho mẹ là đòi tiền sao? Con nhớ mẹ thật mà!”

 

Nó kêu oan.

 

Con trai tôi là đứa rất giỏi giang và độc lập.

 

Tôi cho nó ba nghìn mỗi tháng để chi tiêu ở đại học. Nếu không đủ, có thể đi làm thêm hoặc cố gắng lấy học bổng.

 

Tôi muốn nó hiểu rằng: tiền của ba mẹ là của ba mẹ.

 

Ba mẹ có thể giúp, nhưng bản thân mới là điểm tựa cuối cùng.

 

Nó kể tôi nghe vài chuyện vui gần đây, còn khoe rằng đang theo đuổi một bạn nữ cùng khoa Luật.

 

Hai đứa quen nhau trong một buổi tranh biện ở trường.

 

Tôi mỉm cười lặng lẽ nghe nó nói.

 

Chắc thấy tôi im lặng quá lâu, con trai chợt hỏi:

 

“Mẹ, có chuyện gì vậy? Ba lại chọc mẹ giận à?”

 

“Sao lại hỏi thế?”

 

“Vì thế giới của mẹ chỉ có con và ba. Con không làm mẹ buồn, thì chỉ có thể là ông ấy thôi.”

 

Mũi tôi bỗng cay xè, cổ họng nghẹn lại.

 

Tôi siết chặt lòng bàn tay, cố giữ mình không bật khóc.

 

Tôi hỏi:

 

“Cảnh Châu, nếu mẹ và ba con ly hôn, con sẽ thế nào?”

 

Con trai im lặng rất lâu.

 

Rồi nói:

 

“Mẹ à, mẹ đừng bao giờ vì con mà làm những điều trái với lòng mình. Dù ba mẹ có ly hôn, thì quan hệ m.á.u mủ vẫn không thay đổi. Hai người mãi mãi là ba mẹ mà con yêu quý nhất. Nên nếu đó là quyết định mẹ đã suy nghĩ kỹ, con sẽ không phản đối. Con chỉ hy vọng mẹ sống vui vẻ.”

 

Nước mắt tôi rơi xuống không ngừng.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Đứa con tôi nuôi dạy… quả thật khiến tôi tự hào.

 

“Cảm ơn con, con trai của mẹ.”

 

Giọng tôi nghèn nghẹn.

 

Nếu như đến lúc này, tôi vẫn còn nghĩ đến con trai mà chọn cách ly hôn trong êm đẹp với Hứa Tri Sơn.

 

Thì những việc hắn làm sau đó… đã khiến tôi hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.

 

Tôi – Lâm Dư – chỉ có thể để mình thành góa phụ.

 

Tuyệt đối không ly hôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận