Mệnh Ta Do Ta Không Do Người

Phần 9

Ta thấy trong sổ tay Húc Ninh ghi là thích rượu mơ, đặt một vò trước mộ nàng.

Sau khi trở về, ta viết thư cho Tạ Viễn Sơn.

"Thời cơ đã đến, ngày mai như ước định."

Giống như kế hoạch của chúng ta, ta đưa Tống Thạch Vi đến trước mặt Tạ Viễn Sơn.

Hắn ta tán thưởng nhìn về phía ta, khen ngợi: "Uyển Nhu quả không hổ là nữ nhi ngoan, trợ thủ đắc lực của cha!"

Ta không nói lời nào, Tống Thạch Vi cũng không lên tiếng.

Tạ Viễn Sơn nhận ra điều bất thường.

Hắn ta chĩa kiếm vào n.g.ự.c Tống Thạch Vi.

Trong mắt mang nhiều cảm xúc.

"Uyển Nhu, cuối cùng chúng ta cũng có thể báo thù cho mẹ con rồi!" Hắn ta nói.

Tống Thạch Vi không hề tỏ ra sợ hãi, nàng ấy nói: "Ngươi biết kẻ thực sự hại c.h.ế.t Húc Ninh là ai."

Ánh mắt nàng ấy lướt qua Tạ Viễn Sơn, nhìn về phía ta đứng sau lưng hắn ta.

Mũi kiếm của ta cũng đã kề sát vào lưng Tạ Viễn Sơn.

Hắn ta quay người lại với vẻ không thể tin được.

Ta rất hiếm khi cười trước mặt Tạ Viễn Sơn, bởi chỉ cần cười quá lố một chút là sẽ bị hắn ta quở trách rằng nữ nhi phải có phong thái, cười không được để lộ răng.

Thời gian dài trôi qua, ta cũng ít khi cười nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta, trong lòng ta không rõ là sung sướng hay bi thương, nhưng lần đầu tiên ta đã cười phóng khoáng trước mặt hắn ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận