Mệnh Ta Do Ta Không Do Người

Phần 5

Nữ tử mặc áo vải nhìn đôi tay mình, do dự một lúc, rồi mới lấy hết can đảm nói: "Sức của ta không bằng hắn, nhưng nếu cắn răng chịu khó hơn một chút, chắc là có thể học được."

Tống Thạch Vi đáp: "Nếu hắn có thể học được tài nghệ đó, ngươi cũng có thể học được, hắn cho hai tay, ngươi cũng có hai tay, nếu ngươi có thể học được, vậy ngươi kém hắn ở điểm nào?"

Tống Thạch Vi đợi nàng ấy ngồi xuống, nhìn khắp mọi người, giọng nói sang sảng mạnh mẽ: "Những gì ta giảng dạy ở đây đều là nội dung mà chỉ nam tử trong thế gia mới được học, nam tử thường chế giễu nữ tử không hiểu, nhưng trừ những đứa trẻ vài tuổi ra, có ai trong các ngươi không hiểu không?"

"Chúng ta vẫn luôn học được, hiểu được, nữ tử chúng ta không thiếu thứ gì cả, cũng không phải sinh ra là để được nuôi trong khuê các rồi đợi gả chồng, thuở nhỏ mệnh do cha mẹ quyết định, đến tuổi trưởng thành lại đem mệnh giao cho nam nhân để qua loa hết quãng đời còn lại."

"Đời người chỉ trong khoảnh khắc, đã đến nhân gian một chuyến, không nên phụ lòng trời và cha mẹ ban cho kiếp này. Vận mệnh đều phải là của chính mình. Nam nhân xuất thân hàn môn còn biết đèn sách khổ học để đổi vận, nữ tử chúng ta đổi vận cho chính mình thì có gì sai?"

"Nếu chúng ta học được, hiểu được, sao không nghe? Sao không học? Sao không đấu tranh? Chỉ vì thế đạo không cho phép sao?"

"Ta biết thế đạo không cho phép, Tống Thạch Vi ta, vẫn luôn đứng trên triều đường, vẫn luôn đứng trước mọi người, chính là để chứng minh những gì chúng ta có thể tạo ra không kém nam tử, ta muốn thay tất cả nữ tử thiên hạ đấu tranh, đấu tranh cho một cơ hội được tự quyết định vận mệnh!"

Lời nói của nàng ấy hùng hồn, giọng điệu kiên định, khiến các nữ tử có mặt đều rưng rưng nước mắt.

Tống Thạch Vi không cao cũng không to lớn, bộ quan phục rộng mặc trên người thậm chí có thể bao phủ cả thân hình nhỏ nhắn của nàng ấy, nhưng khí thế của nàng như tùng trên núi cao, có một phần trầm ổn sâu sắc riêng biệt.

Đây chính là tư tưởng của hậu thế sao, quả nhiên như người từ thiên ngoại.

Nàng ấy như một viên đá từ trời rơi xuống, mạnh mẽ đập vào thời đại này, để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng vô số người.

Ta nghĩ đến nhũ mẫu, trong phủ bà ấy kiếm được không ít hơn nhà chồng, nhưng vẫn vì mệnh không do mình mà phải liệm trong chiếu cói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận