Mệnh Ta Do Ta Không Do Người

Phần 10

Trời cao không cho nàng được toại nguyện, nàng không còn tương lai nữa, quá khứ của nàng bị chôn vùi, nữ nhi của nàng bị kẻ hại c.h.ế.t nàng nuôi bên cạnh, chỉ được dạy dỗ vô số nữ đức, thậm chí cái tên cũng là Uyển Nhu.

Ta hỏi hắn ta: "Ngươi đã từng đọc sách của Húc Ninh chưa? Ngươi có biết tài năng của nàng không thua kém nam nhi không? Ngươi chỉ xem nàng là thê tử của ngươi, là mẹ của ta, như thể thân phận đó rất phi thường vậy, ngoài việc là thê ra, ngươi có coi nàng là người không?"

Tạ Viễn Sơn nói: "Nàng viết sách thì có tác dụng gì, nữ tử có tài thì thế nào? Đã gả cho ta thì không nên nghĩ đến những chuyện đó, nữ tử trong thiên hạ vốn dĩ đều phải tuân theo lễ chế!"

Đúng vậy, đây mới chính là nỗi bi ai thực sự.

Là nỗi bi ai mà tất cả nữ tử trên thế gian đều phải trải qua.

Chúng ta bị xóa bỏ bản thân trong lễ chế và nữ đức, chúng ta mê muội, cả đời đều bị gán cho danh xưng vợ và mẹ, bản thân nguyên bản đã biến mất trong những danh xưng đó.

Ta cũng từng bị "xóa bỏ" như vậy, vất vả lắm mới nảy sinh cái tôi, được tái sinh.

Nhưng những tên đao phủ này, căn bản không hề nghĩ mình là kẻ sát nhân.

Giống như Tạ Viễn Sơn vậy, nam nhân đến c.h.ế.t cũng không thấy mình đã bóc lột, họ xem đó là lẽ đương nhiên.

Điều đáng cười nhất là đến giờ hắn ta vẫn chưa từng gọi tên Húc Ninh.

Trong mắt hắn, Húc Ninh chỉ là thê tử của hắn ta, là mẹ của ta, cả đời đều như vậy.

Hắn ta nói với giọng đau đớn tiếc nuối: "Ta thật sự đã nhìn nhầm, mẹ ngươi điên điên dại dại, ngươi là nữ nhi của nàng, ta đã bỏ ra bao năm, vậy mà vẫn không thể dạy ngươi thành một nữ tử bình thường!"

"Ta là người như thế nào, không phải do ngươi quyết định, cũng không cần ngươi cố ý bồi dưỡng, ta bây giờ, chính là dáng vẻ ta vốn nên có."

Ta nói: "Tạ Viễn Sơn, ngươi xem, ta cũng có thể luyện kiếm, ngươi luôn cho rằng nữ tử nên ở trong khuê phòng, không nên biết những thứ này, ta cho ngươi một cơ hội, chúng ta so tài một trận."

Hắn ta vung kiếm đ.â.m về phía ta, ta nhớ lại những chiêu thức đã khổ luyện hằng ngày, xoay người tránh né, cũng phát động đòn tấn công của mình.

Thuở bé, Tạ Viễn Sơn trông cao lớn uy nghiêm, như ngọn núi cao không thể vượt qua được.

Ta thậm chí còn khó theo kịp bước chân của hắn ta.

Cha trong lòng ta ngày xưa, là người không thể đánh bại.

Nhưng ta không ngờ, có lẽ vì hắn ta an nhàn quá nhiều năm, đánh chưa được bao lâu đã bại trận.

Mũi kiếm của ta đ.â.m vào n.g.ự.c hắn ta.

Dù bị thương hắn ta vẫn không cam tâm mà chửi mắng: "Ngươi chắc chắn là quái vật, nữ tử sao có thể có sức mạnh như vậy!"

Trước đây ta quả thật không có, nhưng ta đã học tập tích lũy qua năm tháng, vốn dĩ cũng không kém là bao.

Ta bối rối nhìn về phía Tống Thạch Vi: "Ta tưởng rằng rất khó, ta tưởng mình không giỏi đến thế."

Tống Thạch Vi nhìn ta với ánh mắt dịu dàng: "Là ngươi đã lớn rồi, còn hắn ta vốn dĩ không mạnh mẽ đến thế, chỉ là do lúc nhỏ ngươi đã phủ lên hắn ta một vầng hào quang mà thôi, bây giờ mất đi những thứ đó, hắn ta cũng chỉ là một nam nhân bình thường. Bây giờ người thực sự mạnh mẽ là ngươi, Uyển Nhu."

Ta nhìn lòng bàn tay mình đến ngẩn người, bàn tay không còn như xưa trắng nõn mịn màng, những đường gân xanh ẩn hiện mờ nhạt.

Hóa ra, ta thật sự đã lớn rồi sao?

Ngọn núi cao mà ta vẫn tưởng, cũng không khó vượt qua đến thế.

Tống Thạch Vi đã sớm sắp xếp người, mang Tạ Viễn Sơn đã không còn sức phản kháng đi.

Nàng ấy có cách khiến kẻ này phải sống những năm tháng còn lại trong đau khổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận