Mệnh Ta Do Ta Không Do Người
Phần 4
Tài năng của nàng không ai đoái hoài, niềm vui nỗi buồn của nàng cũng bị chôn vùi trong chốn khuê phòng.
Nàng chỉ bị xem như vật sở hữu và công cụ của nhà chồng. Họ xóa bỏ tất cả những gì xuất chúng của nàng.
Sau khi Húc Ninh sinh ta, nét chữ trong nhật ký càng thêm hỗn loạn, như ngọn đèn cạn dầu.
Nhìn những dòng cuối cùng trong nhật ký của nàng, ta đau đớn không thể kìm nén được.
"Ta biết mình không còn sống được bao lâu nữa. Tuy không có bệnh tật gì, nhưng những buồn vui và số mệnh trong đời này đã cạn kiệt, sống tiếp cũng chỉ như cái xác không hồn, không còn sinh khí. Ta không thể sống để nuôi dạy nhi nữ được, nếu đã không có ơn dưỡng dục, chỉ mong tiểu nữ sau này đừng gọi ta là mẹ. Ta không chỉ là người sinh ra nó, ta là Húc Ninh. . . là Húc Ninh từng vào triều làm quan, viết sách. Ta chỉ là chính ta, ta là Húc Ninh. . ."
Ta ôm chặt cuốn sách vào lòng, run rẩy khóc nức nở, như muốn khóc cạn nước mắt cả đời ở đây.
Khi khóc, ta cắn vào tay mình, sợ không kìm được tiếng khóc thảm thiết sẽ khiến Tạ Viễn Sơn nghe thấy.
"Húc Ninh, người là Húc Ninh, từ nay về sau người mãi là Húc Ninh." Ta nghẹn ngào nói với cuốn nhật ký.
4
Ta cất giấu nhật ký của Húc Ninh, nghĩ rằng cha hẳn chưa từng phát hiện ra nó, nên ta mới được thấy.
"Tống Thạch Vi. . ." Ta lẩm bẩm.
Cái tên mà suốt mười lăm năm qua ta vẫn xem là kẻ thù, giờ đây lại trở thành một trong số ít người hiểu Húc Ninh.
Ta muốn đi gặp Tống Thạch Vi. Ta muốn nhìn thấy người đã từng sát cánh cùng Húc Ninh.
Ta còn muốn tự mình hỏi nàng ấy có biết bằng hữu thân thiết của mình bị tra tấn đến c.h.ế.t hay không, nếu biết, vì sao lại không có bất kỳ hành động nào.
Vừa hay cha đang bận công vụ mấy ngày, ta lẻn ra khỏi phủ.
Sau khi trở thành Giám quốc, Tống Thạch Vi vẫn kiên trì mỗi ngày sau khi tan triều đều đến phía tây thành dạy học cho những nữ tử muốn nghe giảng, không phân biệt tuổi tác.
Trước kia ta khinh thường, hôm nay lần đầu tiên ta chủ động đi về phía tây thành.