MẤT TRÍ NHỚ

8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giờ tôi nhìn anh ta bị mưa xối ướt đẫm, lại chẳng còn chút cảm xúc nào.

 

Tôi chỉ cảm thấy, nhân quả tuần hoàn, trời xanh chẳng chừa ai.

 

……

 

Tôi không ngờ Bùi Mạn sẽ đến tìm tôi.

 

Tôi nhận được tin nhắn của Bùi Mạn, nói muốn nói chuyện với tôi, lúc đó tôi chẳng mấy để tâm.

 

Tôi không muốn có bất kỳ dính dáng nào đến người phụ nữ này, nên dứt khoát không trả lời cô ta.

 

Ai ngờ cô ta không biết từ đâu kiếm được địa chỉ của tôi, lại còn chặn tôi lúc tôi xuống lầu đi dạo.

 

Tôi nhìn người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác dài, đeo kính râm, đôi môi đỏ rực đường nét rõ ràng mà tinh tế.

 

Đây là một người phụ nữ đẹp một cách sắc sảo, tôi bắt đầu hiểu vì sao Lục Cận lại không cam tâm với cô ta đến vậy.

 

Nói trắng ra, Bùi Mạn và Lục Cận thực ra là cùng một loại người.

 

Họ trời sinh ưu tú, bất kể là ngoại hình, gia thế hay năng lực đều vượt trội hơn người.

 

Họ đã quen được người khác theo đuổi, cũng quen với sự kiêu ngạo.

 

Có lẽ giữa cô ta và Lục Cận là một kiểu hấp dẫn của những kẻ đồng loại.

 

“Dương Nhạc phải không, chào cô, tôi là Bùi Mạn.”

 

Bùi Mạn đưa ra bàn tay sơn móng màu rượu vang, hơi ngẩng đầu, nét mặt lạnh nhạt.

 

Tôi nhíu mày, không đưa tay ra.

 

Tôi có một sự chán ghét tự nhiên đối với người phụ nữ này, dù ký ức về cô ta đã hoàn toàn biến mất, nhưng sự thù địch trong tiềm thức vẫn chưa hề mất đi.

 

Cô ta và Lục Cận cùng nhau b.ắ.n tên về phía tôi, trái tim tôi sớm đã đầy thương tích, cho dù bây giờ tôi mất trí nhớ, thì những vết thương cũ đó vẫn chưa lành lại, lần nữa nhìn thấy cô ta, tâm trạng tôi lập tức tụt xuống đáy.

 

Tôi giả vờ không thấy cô ta, đi thẳng qua bên cạnh.

 

Tôi không thích Bùi Mạn, không chỉ vì cô ta là ánh trăng trắng trong lòng Lục Cận, mà còn vì cô ta biết rõ Lục Cận đã có bạn gái mà vẫn thản nhiên chen vào giữa chúng tôi, kiểu người này mãi mãi chỉ nghĩ đến bản thân, chẳng bao giờ quan tâm liệu có làm tổn thương người khác hay không, không chỉ vô đạo đức mà còn cực kỳ ích kỷ.

 

Bùi Mạn gọi tôi lại từ phía sau: “Đợi đã, chuyện liên quan đến Lục Cận, tôi muốn nói chuyện với cô!”

 

Tôi quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi đã mất trí nhớ rồi, Lục Cận cô thích thì cứ lấy đi, tôi không có gì để nói với cô cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mat-tri-nho-rhis/8.html.]

 

Bùi Mạn vuốt tóc, khẽ nhếch môi:

 

“Tôi nghĩ cô cũng không muốn bị người khác nhìn chằm chằm ở đây đâu, tôi chỉ muốn nói vài câu thôi, nói xong sẽ đi, sẽ không làm phiền cô nữa.”

 

Tôi thấy hơi phiền, nhưng cũng sợ nếu không để ý đến cô ta thì cô ta sẽ cứ bám lấy tôi mãi.

 

Nói thật, cô ta và Lục Cận, tôi thật sự không muốn gặp lại dù chỉ một lần.

 

“Bên kia có quán cà phê,” tôi cáu kỉnh nói, “cho cô nửa tiếng, nói xong rồi thì đừng bao giờ đến tìm tôi nữa!”

 

……

 

Ngồi trong quán cà phê, Bùi Mạn tao nhã dùng muỗng khuấy cà phê.

 

Tôi không thích thái độ của cô ta, Bùi Mạn luôn cho tôi cảm giác cao cao tại thượng, giống hệt như Lục Cận trước đây.

 

“Chuyện giữa tôi và Lục Cận, chắc cô cũng biết rồi.”

Bùi Mạn hơi ngẩng cằm lên:

 

“Tôi và Lục Cận ở bên nhau thời gian ngắn hơn các người, cũng chỉ khoảng một năm thôi.”

 

“Anh ấy từng thổ lộ với cô chưa?”

 

Dĩ nhiên là không, chính tôi đã theo đuổi Lục Cận mấy tháng trời thì anh ta mới miễn cưỡng đồng ý ở bên tôi.

 

Anh ta thậm chí không nói cho tôi một lời chắc chắn, chỉ gật đầu thôi.

 

Bùi Mạn dường như không cần nghe câu trả lời của tôi, tự nói tiếp:

 

“Lục Cận khá phiền phức, không đạt mục đích thì không chịu buông tay.”

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Lúc đó anh ấy theo đuổi tôi nửa năm, tôi đi học thì anh ngồi cạnh bên, tan học thì đi theo phía sau, khi đội bóng rổ của họ vô địch anh ấy chạy thẳng đến trước mặt tôi rồi cưỡng hôn, khiến ai cũng biết, bắt tôi phải nhận lời yêu anh ấy.”

 

Lục Cận trong lời cô ta khiến tôi cảm thấy rất xa lạ.

 

Trước mặt tôi, Lục Cận luôn là người lạnh lùng.

 

Anh chưa từng công khai tôi trước mặt người ngoài, không đăng gì về tôi lên mạng xã hội, không giới thiệu tôi với bạn bè, cũng chưa từng hôn tôi nơi công cộng.

 

Tôi cứ nghĩ anh ta sinh ra đã có tính cách lạnh nhạt như vậy.

 

Ai ngờ anh cũng biết thể hiện sự nhiệt tình.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận