Dù cho người đàn ông này đúng gu tôi đi nữa, tôi cũng không nên là người như thế.
Lục Cận bị ánh mắt của tôi làm khựng lại, bước chân dừng hẳn.
Một lát sau anh ta bước đến, trong ánh mắt có đau lòng và áy náy.
"Nhạc Nhạc… xin lỗi, hôm qua anh thật sự không biết em bệnh nặng vậy, anh—"
Hà Lộ đứng bên khoanh tay, không nói gì, như đang xem kịch vui.
Tôi cau mày, nghĩ đến chuyện người đàn ông này vừa từ giường người cũ trở về, trong lòng liền thấy ghê tởm.
Tôi tránh bàn tay đang vươn tới, ghét bỏ nói:
"Anh là ai?"
Lục Cận như bị ánh mắt tôi đ.â.m một nhát, khựng lại rồi vẫn nói tiếp:
"Anh biết em giận anh, là lỗi của anh, sau này anh sẽ không thế nữa, được không?"
Hà Lộ bật cười lạnh.
"Lãng tử quay đầu hả? Sao, nhà Bùi Mạn có điện lại rồi, nên rảnh rỗi về đây?"
Vẻ mặt Lục Cận thoáng qua một tia hoảng loạn, vội nắm tay tôi giải thích:
"Anh với Bùi Mạn không có gì đâu, hôm qua nhà cô ấy mất điện, ở đây không có bạn bè thân thích gì, sợ quá mới gọi anh."
"Anh không làm gì với cô ấy cả, Nhạc Nhạc, em tin anh đi."
Tôi giật mạnh tay ra, chà lên ga giường như thể dính bẩn, trầm giọng nói:
"Lục Cận đúng không, tối qua tôi bị sốt đến cháy não, mất trí nhớ rồi, không còn nhớ anh là ai nữa, phiền anh giữ chút tự trọng được không?"
03
Lục Cận lúc đầu không tin tôi thật sự bị mất trí nhớ.
Anh còn tưởng tôi đang giận nên lừa anh, nhẹ nhàng dỗ dành tôi rất lâu.
Cho đến khi tôi bực bội không chịu nổi nữa và bảo anh cút đi, sắc mặt anh mới đột nhiên thay đổi hẳn.
Anh nhìn tôi, biểu cảm gần như không thể giữ nổi.
“Em bảo anh cút?”
“Nhạc Nhạc, em thật sự không nhớ anh sao?”
Khi từ đó thốt ra từ miệng tôi, anh dường như rất sốc, có vẻ như trước đây tôi chưa từng nói với anh như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mat-tri-nho-rhis/2.html.]
Có lẽ thái độ của tôi quá lạnh lùng, cuối cùng Lục Cận cũng đành phải chấp nhận sự thật này.
Anh ngồi ủ rũ một bên, trông rất buồn bã.
“Sao em có thể quên anh được? Điều đó là không thể.”
Hà Lộ không ưa nổi anh, chế giễu nói: “Có lẽ ông trời cũng không nhìn nổi nữa rồi.”
“Lục Cận, anh cũng xứng làm người sao? Tối qua khi tôi đến thì Dương Nhạc đã sốt đến mức gần như ngớ ngẩn rồi, chậm một chút nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Khi đó anh ở đâu?”
“Chắc là đang ôm bạn gái cũ ngủ trong nhà cô ta chứ gì?”
“Tôi khuyên anh mau cút đi, đừng ở đây làm người ta buồn nôn nữa!”
Lục Cận ủ rũ nắm lấy tóc mình, cúi đầu đau khổ nói:
“Xin lỗi, Nhạc Nhạc, xin lỗi, anh thật sự không biết em bệnh nặng đến vậy.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh.
Nói thật, sau khi mất trí nhớ, tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi tại sao trước đây tôi lại yêu anh nhiều đến vậy.
Mất cả tôn nghiêm, mất cả bản thân, chỉ để được ở bên cạnh người đàn ông này.
Thế mà khi tôi bệnh nặng, anh lại bỏ tôi mà đi, chỉ vì bạn gái cũ của anh nói một câu là sợ bóng tối.
Dường như ánh mắt của tôi khiến Lục Cận đau lòng, anh tránh né ánh nhìn của tôi, buồn bã lấy tay che mặt.
Nhưng trong lòng tôi đã không còn một chút cảm giác nào nữa.
Tôi bình tĩnh nói với anh: “Khi tôi không còn nhớ anh, mà trong lòng anh cũng chỉ có bạn gái cũ, vậy thì chúng ta nên chia tay trong êm đẹp đi.”
Câu nói đó như một cú đòn trời giáng, Lục Cận bất ngờ ngẩng đầu lên, vẻ mặt thay đổi hẳn!
Anh cau mày đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi, không chút do dự nói:
“Không được!” Tôi không hiểu: “Anh không phải thích cô bạn gái cũ tên là Bùi Mạn sao, nghe nói trước đây anh đòi chia tay tôi mấy lần mà tôi không đồng ý, giờ tôi giúp anh hoàn thành tâm nguyện rồi, anh tự do rồi còn gì.”
Nhưng vẻ mặt của Lục Cận không hề có chút nhẹ nhõm hay vui mừng vì được toại nguyện, đáy mắt anh đầy nỗi đau, như thể không phải anh bỏ tôi chạy theo người cũ, mà là tôi đã bỏ rơi anh vậy.
“Nhạc Nhạc, sao em có thể nói như thế?!”
“Anh và Bùi Mạn không có gì cả, anh chỉ là—”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Dường như chính anh cũng không thể giải thích nổi, cúi đầu đầy uể oải, mặt tái nhợt.
Tôi thấy thật nực cười.