MẤT TRÍ NHỚ

11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi hoảng hốt quay đầu lại, thì thấy nơi tôi vừa đứng có một chậu hoa vỡ vụn đầy đất, m.á.u đỏ đang chậm rãi tụ lại dưới đầu Lục Cận.

 

Anh nhắm chặt mắt nằm bên đường, không có chút phản ứng nào.

 

Chậu hoa đó bị gió lớn cuốn rơi xuống, vốn dĩ sẽ đập trúng tôi, nhưng Lục Cận đẩy tôi ra nên nó mới đập vào đầu anh.

 

Đầu óc tôi lập tức trống rỗng, nước mắt tuôn ra không kiểm soát.

 

Tôi hoảng loạn và lo lắng chạy tới đẩy Lục Cận: “Này, Lục Cận!”

 

“Lục Cận!”

 

Lục Cận nằm bất động, hoàn toàn không có phản ứng.

 

Tôi lóng ngóng lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy đến mức không thể điều khiển được, phải bấm đi bấm lại ba số 120 mới gọi được.

 

"Alo?!" Nước mắt tôi không kiềm được mà rơi xuống, "Tòa 18, Khu Vạn Cảnh Hội! Có người bị vật rơi trúng ngất xỉu, đầu bị thương, mau cho xe đến!"

 

Xe cứu thương đến rất nhanh, chỉ năm phút đã tới dưới lầu.

 

Hai bác sĩ mặc áo blouse trắng nhanh chóng khiêng Lục Cận lên xe, tôi cũng lên theo, ngồi bên cạnh anh ta.

 

Ánh đèn trắng lạnh lẽo trong xe cứu thương chiếu lên mặt Lục Cận khiến anh không còn chút huyết sắc, đôi môi hồng hào ngày thường giờ tái nhợt.

 

Đầu anh vẫn đang chảy máu, tóc đen dính bết lại, trán còn vết m.á.u chưa khô, mắt nhắm nghiền không chút cảm giác.

 

Khoảnh khắc ấy, tim tôi truyền đến một nỗi đau như bị xé rách – thứ cảm giác đã lâu không xuất hiện.

 

Ký ức có thể đã biến mất, nhưng yêu người đàn ông này đã trở thành thói quen, khắc vào m.á.u thịt tôi, chỉ cần bị rạch ra một chút là tất cả những cảm xúc cũ lại tràn về.

 

Mắt tôi mờ đi, nhìn thấy Lục Cận được đưa xuống xe, trực tiếp đẩy vào phòng phẫu thuật.

 

Lúc ấy tôi mới hiểu, ký ức có thể quên, nhưng tình yêu thì không thể.

 

Hai giờ bên ngoài phòng phẫu thuật trôi qua như một thế kỷ.

 

Trong đầu tôi rối như mớ bòng bong, nhưng đồng thời cũng như trống rỗng, không có gì cả.

 

Tôi chỉ có thể nhìn đèn đỏ ngoài phòng phẫu thuật phát sáng, ngẩn người ra đó.

 

Chỉ trong chốc lát, ký ức từng mảng lũ lượt ùa về trong đầu tôi, tôi muốn nắm lấy nhưng lại chẳng giữ được gì.

 

Cuối cùng, tất cả những ký ức như lũ cuốn ấy lại tụ thành một gương mặt.

 

Gương mặt của Lục Cận.

 

 

Khi tôi đóng tiền viện phí quay lại, Lục Cận đã được đẩy vào phòng bệnh.

 

Khuôn mặt anh trắng bệch, môi khô nứt, mấy ngày nay gầy đi trông thấy, mặc đồ bệnh nhân trông trống rỗng, nhìn có phần xa lạ.

 

Tôi ngồi bên cạnh anh, mắt cay xè.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mat-tri-nho-rhis/11.html.]

 

"Này."

 

Ngay lúc tôi sắp rơi nước mắt, giọng yếu ớt của Lục Cận vang lên.

 

Rõ ràng đầu anh bị băng kín mít, trông rất thảm, vậy mà trong mắt lại ngập tràn ý cười.

 

"Em khóc cái gì?"

 

Tôi cứng miệng nói: "Anh quản tôi à, tôi thích thì khóc."

 

Lục Cận nhắm mắt nghỉ một lúc rồi lại gắng gượng mở mắt, giọng yếu đến mức gần như không nghe thấy.

 

"Nhạc Nhạc, em tha thứ cho anh được không?"

 

Anh trông như sắp không chịu nổi nữa, tôi hoảng hốt định gật đầu đồng ý, nhưng không hiểu sao lời tha thứ ấy lại kẹt trong cổ họng, không sao nói ra nổi.

 

Lục Cận hé mắt nhìn tôi một cái, trong mắt thoáng hiện nét thất vọng.

 

Tôi đang định nói, bác sĩ từ phía sau đi tới nói với tôi: "Cô là người nhà à, bệnh nhân không sao đâu, chỉ bị chậu hoa sượt qua, trầy da thôi, chụp CT não rồi, không có gì đáng lo."

 

"Nhưng có thể bị chấn động não nhẹ, cần theo dõi thêm."

 

Tôi sững người: "...Không sao?"

 

Bác sĩ liếc tôi một cái: "Sao, có vẻ thất vọng à?"

 

Tôi ngớ người, vội xua tay: "Không, không phải, tôi chỉ là——"

 

Tôi nhìn Lục Cận trên giường bệnh.

 

Anh đang giả vờ ngủ, nhưng khóe miệng không kìm được cứ nhếch lên, lông mi khẽ rung.

 

Khốn thật.

 

Bị lừa rồi.

 

Bao nhiêu nước mắt tôi đổ thật uổng phí.

 

Tôi lạnh mặt: "Được rồi, tôi hiểu rồi."

 

Đợi bác sĩ đi khỏi, Lục Cận mới dám mở mắt, cười lấy lòng kéo tay tôi: "Anh sai rồi, anh chỉ là…"

 

Anh cúi đầu, cười khổ: "Em lâu lắm rồi mới lo cho anh như vậy."

 

Tim tôi khẽ run, vô thức nhớ lại những đêm trằn trọc, theo bản năng rút tay lại.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Lục Cận ở đây không có người thân, mấy ngày nằm viện đều do tôi chăm sóc.

 

Bùi Mạn cũng có đến một lần, không biết cô ta và Lục Cận nói gì, tôi chỉ thấy lúc cô ta đi ra ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp, khóe mắt còn vương nước.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận