Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé?
Chương 86
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 86
“Thư ký Kim, từ ngày mai hãy hủy toàn bộ lịch trình của Giám đốc trong một tuần nhé. Nhớ kiểm tra lại đấy.”
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên vào lúc tan tầm, thư ký Jo đang nghe máy. Sau khi cúp máy, cô quay sang bàn làm việc bên cạnh.
“Một tuần á?”
Thư ký Kim đang bận rộn gõ bàn phím thì giật mình ngẩng phắt lên, vai cũng rung lên theo.
Rốt cuộc là đang làm gì mà giật mình dữ vậy? Ánh mắt thư ký Jo vô thức liếc sang màn hình máy tính của thư ký Kim.
Trên màn hình chỉ có cửa sổ chat nội bộ đang mở, chẳng có gì đặc biệt.
Phòng thư ký vốn dĩ đang rất nhàn nhã và thư thái vì Giám đốc Kang không có mặt, thư ký Kwak cũng đã nghỉ mấy ngày rồi. Dạo này thư ký Kim hay tán gẫu trên messenger, xem webtoon hoặc mua sắm trực tuyến.
Thư ký Jo cũng thường làm mấy việc vặt hoặc giải trí khi có thời gian rảnh nên cũng không để ý đến thư ký Kim. Chắc là không phải vì chuyện đó mà phản ứng thái quá như vậy đâu.
“Có chuyện gì thế? Sao mà giật mình vậy?”
“À, không có gì… chỉ là hơi… “
Thư ký Kim ấp úng, vội vàng cúi đầu xuống bàn phím. Điều đó càng làm người khác thêm nghi ngờ.
“Hay là nói xấu ai trên messenger? Giám đốc hay thư ký Kwak?”
Thư ký Jo trêu chọc.
“Ôi… chuyện đó thì… ai mà chẳng làm. Mà Giám đốc Kang có chuyến công tác đột xuất nào à?”
“Không, Giám đốc xin nghỉ phép vì có việc riêng.”
“Việc riêng á?”
Một người nghiện công việc đến mức ngay cả nghỉ phép năm cũng chẳng dùng đến như Giám đốc Kang mà lại xin nghỉ vì việc riêng á?
“Hay là Giám đốc đến kỳ… “
“Suỵt!”
Thư ký Jo vội vàng đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng. Cô còn cẩn thận nhìn xung quanh phòng thư ký. Chỉ thế thôi cũng đủ để thư ký Kim biết mình đã đoán trúng rồi.
“Ra là vậy…”
Cũng phải, nếu không phải chuyện đó thì Giám đốc Kang chẳng bao giờ chịu nghỉ việc đâu. Một năm chỉ có hai lần Giám đốc Kang đến kỳ…
Đôi mắt thư ký Kim sáng lên lấp lánh.
“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ liên lạc với những nơi khác.”
“Ừ, làm vậy đi.”
Thư ký Jo đáp lời thư ký Kim rồi lại tập trung vào công việc. Thư ký Kim liếc nhìn thư ký Jo rồi mở messenger.
Trong khung chat đang tán gẫu rôm rả, tin nhắn đã tăng lên +300. Thư ký Kim lướt chuột qua các khung chat rồi mở một khung chat.
[Tin nóng! Giám đốc Kang nghỉ phép một tuần kể từ hôm nay. Chắc là đến kỳ phát tình rồi.]
Mãi vẫn chẳng có ai trả lời. Thư ký Kim gõ gõ ngón trỏ xuống bàn. Nhưng vẫn không có hồi âm.
“Gì chứ…”
Thư ký Kim thất vọng lẩm bẩm.
“Sao thế?”
Thư ký Jo ngẩng lên hỏi. Thư ký Kim vội vàng lắc đầu. Đúng lúc đó, bên cạnh khung chat đang đóng, con số 1 lóe lên.
Thư ký Kim vội vàng đọc tin nhắn.
[Cảm ơn thông tin.]
Chỉ vỏn vẹn 4 chữ. Thư ký Kim bĩu môi trước câu trả lời thiếu nhiệt tình đó rồi đóng khung chat lại. Lúc đó, Im Hae Won mặt không đổi sắc đứng dậy.
Người đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhìn với ánh mắt hỏi han, “Đi đâu vậy?”. Cậu ta khẽ nói “Uống cà phê” rồi rời khỏi văn phòng.
Nhưng nơi Im Hae Won đến không phải là phòng pha chế mà là thang máy. Cậu ta ngập ngừng rồi bấm nút tầng cao nhất có vườn trên sân thượng. Thang máy chạy nhanh chóng dừng lại, cậu ta lập tức bước ra và đảo mắt nhìn quanh khu vườn.
Vì là giờ bận rộn nên có rất ít người. Nhưng Im Hae Won vẫn chưa yên tâm, bước chân của cậu ta hướng về phía góc khuất nhất. Sau đó, cậu ta lại cẩn thận nhìn xung quanh rồi mới lấy điện thoại ra.
Im Hae Won hít một hơi thật sâu rồi thở ra, gọi điện thoại.
—Ồ! Hae Won, sao hôm nay lại gọi cho tôi trước thế?
Giọng nói vui mừng vang lên ngay khi cuộc gọi được kết nối.
“Tôi… chuyện lần trước ấy.”
—Chuyện lần trước?
Đối phương giả vờ không hiểu dù biết rõ cô đang nói gì. Im Hae Won lo lắng cắn môi dưới rồi thả ra, đáp lời.
“Chuyện Giám đốc Kang đến kỳ phát tình ấy.”
—À! Ra là vậy. Thế thì sao?
Ngay cả khi đã nói đến chuyện Giám đốc Kang đến kỳ phát tình, đối phương vẫn tiếp tục giả vờ như không biết. Im Hae Won lại cắn môi.
Cậu ta nghĩ, nếu mình không nói ra điều mình muốn trước thì đối phương sẽ không chủ động nói ra đâu.
“Anh đã hứa sẽ giúp tôi rồi mà. Hãy tìm hiểu xem Giám đốc Kang đang ở đâu đi.”
Sau yêu cầu của Im Hae Won, tiếng cười vang lên từ đầu dây bên kia.
—Ha ha, đúng rồi! Đã hứa là phải làm chứ. Đương nhiên là tôi sẽ giúp cậu rồi. Chờ một chút, tôi sẽ tìm hiểu ngay đây.
Giọng nói đầy vui vẻ đột ngột tắt ngấm. Im Hae Won nhìn xuống chiếc điện thoại đã kết thúc cuộc gọi, hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng.
Đến giờ ăn trưa, trong khi bận rộn xử lý công việc buổi chiều, điện thoại của Im Hae Won nhận được một tin nhắn.
[Khách sạn G, Penthouse.]
Đôi mắt Im Hae Won tối sầm lại khi đọc được nội dung ngắn ngủi đó.
***
Sun Woo đang nghe những bản nhạc nhẹ nhàng và đọc truyện tranh như một hình thức thai giáo thì tiếng chuông cửa vang lên. Cậu chạm vào màn hình điện thoại.
Là tin nhắn ngắn gọn của Kang Jin Wook. Sun Woo xem nội dung rồi “Hừ” một tiếng.
“Cậu Sun Woo, có chuyện gì vậy?”
Quản gia Baek thấy sắc mặt Sun Woo hơi thay đổi thì liền hỏi.
“À… không có gì. Kang Jin Wook vừa đến sân bay rồi, nhưng chắc là một tuần nữa mới về nhà.”
Vào khoảng giữa trưa, cậu nhận được tin nhắn của Kang Jin Wook báo rằng hắn đã lên máy bay về Hàn Quốc. Cậu từng nghĩ rằng dù không thể ăn tối cùng nhau, ít nhất vẫn có thể ăn khuya, nhưng giờ ngay cả điều đó cũng không thể nữa. Sun Woo có chút thất vọng.
“Không phải thất vọng đâu! Không phải thế!”
Sun Woo vội vàng lắc đầu để xua tan những suy nghĩ tiêu cực, rồi lại cầm cuốn truyện tranh lên. Nhưng chữ nghĩa cứ nhảy nhót lung tung, chẳng thể nào tập trung được. Cuối cùng, cậu đành gấp sách lại.
“Có chuyện gì sao?”
Kang Jin Wook rõ ràng đã nói sẽ về nhà ngay sau khi đến nơi. Vậy mà vừa đặt chân đến Hàn Quốc, hắn lại báo tin phải vài ngày nữa mới về được, làm cậu không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.
Suy nghĩ một hồi, Sun Woo cầm điện thoại lên. Thắc mắc thì cứ hỏi thẳng, chứ mãi trăn trở một mình cũng chẳng thay đổi được gì.
—Ừ, Sun Woo à.
Điện thoại vừa đổ chuông không lâu thì Kang Jin Wook đã bắt máy. Sun Woo ngớ người trước giọng nói dịu dàng ngoài dự kiến, nhất thời không biết nói gì.
—Sun Woo?
“À, ừ, ừ…”
Sun Woo ấp úng đáp lại tiếng gọi thứ hai.
—Có chuyện gì? Cậu không khỏe à? Ở bệnh viện có vấn đề gì sao?
“À, không, không có gì. Mọi thứ vẫn ổn, bé Đậu Nhỏ cũng khỏe mạnh. Lần siêu âm trước còn bé xíu, giờ đã lớn hơn nhiều rồi. Tóc cũng rậm hơn, còn có cả lông mày, mắt mũi miệng nữa…”
Mải mê kể chuyện ở bệnh viện, Sun Woo chợt im bặt. Cậu suýt nữa thì buột miệng nói mắt mũi miệng của con trông vừa giống hắn vừa giống cậu, mỗi người một nửa.
—Vậy à? Giờ là mấy tháng rồi?
“22 tuần… là 6 tháng rồi?”
Nói ra miệng mới thấy thời gian trôi nhanh quá. Mới đó mà đã đến chừng này rồi. Sun Woo ngạc nhiên quay đầu lại.
Quản gia Baek đứng cách đó không xa, nhìn thấy cậu thì mỉm cười. Sun Woo cũng mỉm cười đáp lại.
—Vậy là đã lâu như vậy rồi.
“Đúng là nhanh thật. Tôi còn nhớ như in cái hồi nghén ngẩm khổ sở, giờ thì đã bắt đầu ăn ngon miệng rồi.”
—Vậy là lại thèm ăn gì nên gọi cho tôi đúng không?
“Không phải thế nhé! Cậu coi tôi là cái đồ tham ăn lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn thôi à?”
Sun Woo hờn dỗi đáp lại. Nhưng rồi cậu lại nghĩ đến việc dạo này mình đúng là thèm ăn hơn hẳn, nên hơi ngại ngần gãi má.
“Không phải tại cái đó. Mà là có chuyện gì vậy? Sao cậu không về ngay được?”
Sun Woo buông tay đang gãi má ra, hỏi thẳng.
—Ừm…
“Không thể nói cho tôi biết sao? Chuyện công ty? Hay là lại đi công tác ở đâu?”
—Không, không phải thế.
Có gì mà Kang Jin Wook phải ấp úng vậy chứ? Chuyện nhà à? Cũng có thể. Nếu là chuyện đó thì cậu cũng hiểu, hắn không cần phải nói với cậu. Lần trước khi hắn gặp chủ tịch Kang, Kang Jin Wook cũng đã phản đối, nói là không cần thiết mà. Nhưng dù sao thì cũng nên giải thích cho cậu một tiếng chứ. Đằng này lại chẳng nói chẳng rằng đã bảo một tuần sau mới về, làm cậu tò mò quá.
—Tại vì… kỳ phát tình.
Đúng lúc đó thì giọng nói của Kang Jin Wook vang lên.
“Hả, hả?”
Cái gì? Kỳ phát tình á? Không phải là cậu không nghe thấy, mà là dù đã nghe rồi, cậu vẫn chưa thể hiểu ngay. Sun Woo sững người trước câu trả lời quá sức bất ngờ đó.
Kỳ phát tình á? Kang Jin Wook lại đến kỳ phát tình á?
—Tôi thấy trong người hơi khó chịu từ hôm qua rồi. Dạo này lịch trình dày đặc quá mà. Tôi cứ tưởng là do mệt mỏi, ai ngờ lại đến kỳ phát tình.
“Sao cậu không kiểm tra trước chứ. Mà quan trọng hơn là, nếu đã thế thì phải về nhà chứ, còn đi đâu?”
Dù đã nhập vào thân xác này được một thời gian rồi, nhưng cậu vẫn không khỏi bối rối mỗi lần gặp phải chuyện mới mẻ thế này.
“Đã đến kỳ rồi sao?”
Nghĩ lại thì cậu cũng đã mang thai được 6 tháng rồi. Vậy nên Kang Jin Wook có đến kỳ phát tình cũng không có gì lạ.
—Không thể về được.
“Sao thế? Ở nhà cũng được mà. Dù sao thì mọi người cũng là beta cả.”
Nói đến đây thì Sun Woo chợt nhận ra lý do Kang Jin Wook không thể về nhà, cậu thở dài thườn thượt.
“Là tại tôi đúng không?”
Dù sao thì cậu cũng là omega, dù là omega lặn. Ở cùng không gian với alpha đang trong kỳ phát tình có thể sẽ kích thích hoặc bị kích thích. Vậy nên Kang Jin Wook muốn ở chỗ khác để tránh tiếp xúc với Sun Woo.
—Không phải. Tôi vốn dĩ đã luôn ở chỗ khác mỗi khi đến kỳ phát tình rồi. Không phải tại cậu đâu.
Ngẫm lại thì trong nguyên tác, Kang Jin Wook cũng thường đến ở mấy khách sạn hoặc biệt thự mỗi khi đến kỳ phát tình.
Mỗi lần đọc đến cảnh đó, Sun Woo đều thắc mắc, ở nhà vừa an toàn vừa thoải mái, sao cứ phải đi đâu cho khổ.
“Nhưng ở nhà vẫn hơn chứ.”
Sun Woo nói, nhưng câu trả lời của Kang Jin Wook vẫn không thay đổi.
—Thôi. Tôi sẽ về sau một tuần, cậu cứ đợi tôi nhé.
Nghe hắn nói như thể đang quan tâm lo lắng cho cậu, Sun Woo bỗng thấy mặt mình nóng bừng. Cậu gãi má rồi khẽ đặt tay lên bụng.
Dù sao thì hắn cũng đã đi công tác xa như vậy rồi, lại còn phải ở khách sạn nữa. Mà nhắc đến khách sạn, cậu chợt nhớ đến chuyện trong quá khứ, chính xác hơn là chuyện với Sun Woo nguyên tác.
“À kia, Kang Jin Wook. Vậy… tôi đến chỗ cậu được không?”
Cùng lúc đó, Sun Woo buột miệng hỏi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.