Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé?
Chương 85
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 85
Sun Woo chào tạm biệt bác sĩ và bước ra khỏi phòng khám. Quản gia Baek đang ngồi chờ cậu ở sảnh đợi, thấy vậy liền vội vàng đứng dậy và tiến lại gần.
“Cậu khám tốt chứ?”
“Vâng.”
“Vậy chúng ta về nhà nhé?”
Sun Woo ngoan ngoãn gật đầu theo lời quản gia Baek và bước đi. Họ vừa đi vừa trò chuyện vu vơ.
Về nhà sẽ ăn gì, nhân tiện ra ngoài rồi có muốn ghé đâu đó không… Những câu chuyện nhỏ nhặt cứ thế trôi qua cho đến khi họ vừa rẽ vào một góc hành lang, một học sinh bất ngờ lao ra từ phía trước.
“Hay là chúng ta ghé qua trung tâm thương mại nhé? Xem đồ cho em bé cũng được… Á!”
Quản gia Baek không kịp tránh người học sinh đó nên đã kêu lên một tiếng thất thanh. Người học sinh cũng giật mình, vung tay lên, làm cho ly nước trong tay đổ hết lên người quản gia Baek.
“Ôi, quản gia Baek, ông không sao chứ?”
Sun Woo hoảng hốt nhìn quản gia Baek. Chất lỏng màu nâu đổ ra, có lẽ là sô cô la, đã vấy bẩn hết quần áo của ông.
“Cháu xin lỗi! Cháu thực sự xin lỗi! Phải làm sao bây giờ?”
Người học sinh đó cuống quýt cúi đầu liên tục, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Cháu, cháu sẽ đền cho bác. Không, không phải lúc này… Vào nhà vệ sinh đã. Cháu sẽ lau giúp bác.”
Người kia vừa nói vừa nắm lấy tay quản gia Baek.
“Không, không sao đâu, bác, bác ổn mà.”
Quản gia Baek cố gắng từ chối, nhưng cô học sinh vì quá hốt hoảng do lỗi của mình nên không nghe thấy, vội vàng kéo ông đi.
Bỗng nhiên bị bỏ lại một mình, Sun Woo không thể đi theo vào nhà vệ sinh nữ nên chỉ biết đứng lo lắng. Cậu ngẩng lên định nhờ ai đó lau sàn thì bất ngờ nhìn thấy một người quen và khẽ giật mình.
“Ồ! Sun Woo, lại gặp cậu ở đây!”
Người đang tươi cười không ai khác chính là Kang Jin Tae. Kang Jin Tae xuất hiện đúng lúc quản gia Baek vừa rời đi. Đây có phải là một sự trùng hợp không?
“Nói chuyện với tôi một lát được không?”
Nghe Kang Jin Tae nói, Sun Woo biết suy đoán của mình là đúng. Cậu nhanh chóng nhắn tin cho quản gia Baek trong lúc đi theo Kang Jin Tae, anh ta đang bước đi phía trước mà không cần chờ đợi câu trả lời của cậu.
Trong lúc đó, Kang Jin Tae đã giữ thang máy và ra hiệu cho cậu nhanh lên. Sun Woo bước vào theo anh ta.
“Sun Woo đến bệnh viện có việc gì vậy?”
“Tôi đến khám định kỳ.”
“Vậy sao? Chắc là… do phát tình?”
“Phát tình…” Kang Jin Tae thốt ra từ đó như thể anh ta đã biết rõ việc Sun Woo là Omega. Sun Woo vô thức nhìn xuống dưới. Chiếc áo khoác đã che đi hoàn toàn phần bụng của cậu.
“Sao anh biết?”
“Những chuyện như vậy thì có gì khó để tìm hiểu chứ. Mà này Sun Woo, cậu thực sự đã phát tình rồi sao? Khi nào vậy? Nếu vậy thì cậu phải nói cho tôi biết chứ. Chẳng lẽ cậu định giấu tôi sao?”
Kang Jin Tae vừa nói vừa nhìn Sun Woo qua tấm gương trong thang máy. Lúc này, có thêm vài người bước vào thang máy.
Cuộc trò chuyện giữa hai người bị gián đoạn. Thang máy dừng lại ở tầng hầm B3.
Kang Jin Tae bước ra trước, Sun Woo theo sau. Rung. Điện thoại của Sun Woo rung lên. Nhìn vào màn hình, đó là cuộc gọi của quản gia Baek.
“Vậy, cậu phát tình khi nào?”
Sun Woo không nghe máy mà nhìn thẳng vào Kang Jin Tae.
“Sáu tháng trước.”
Sun Woo thản nhiên nói dối. Không hiểu sao cậu tin rằng Kang Jin Tae sẽ tin lời cậu.
“À, vậy lần cậu ngất xỉu và phải vào bệnh viện là do phát tình sao?”
Đúng như dự đoán. Sun Woo không trả lời mà chỉ gật đầu. Kang Jin Tae “hừm” một tiếng rồi nhìn Sun Woo từ trên xuống dưới.
Sau đó, anh ta nghiêng đầu qua lại như thể vừa nhận ra điều gì đó, rồi tặc lưỡi.
“Pheromone của cậu yếu quá. Là Omega lặn.”
Kang Jin Tae buông một lời chế giễu. Anh ta vừa định nói tiếp thì…
“Cậu Sun Woo, cậu ở đây sao?”
Giọng của quản gia Baek vang lên. Sun Woo nhanh chóng quay lại.
“Cả phó giám đốc Kang cũng ở đây à. Đã lâu không gặp.”
Quản gia Baek nhanh chóng tiến đến chỗ hai người, đứng chắn trước mặt Sun Woo và cúi chào Kang Jin Tae. Nhìn thấy cảnh đó, Kang Jin Tae tặc lưỡi.
“Ồ, quản gia Baek. Đã lâu không gặp, nhưng hình như ông không được ổn thì phải. Quần áo của ông sao vậy?”
Quản gia Baek vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, đáp lại:
“Vâng. Như cậu thấy đấy, tôi cần phải quay lại ngay. Nếu hai người đã nói chuyện xong thì tôi xin phép đi trước.”
Thậm chí ông còn mỉm cười. Dù là Kang Jin Wook hay quản gia Baek, anh ta đều không ưa. Kang Jin Tae nhìn quản gia Baek với ánh mắt khó chịu rồi gật đầu.
“Được rồi. Ông nên đi đi. Đi đi.”
Kang Jin Tae bất ngờ nhượng bộ. Sun Won cảm thấy vô cùng khó xử trong tình huống này, vội vàng đi theo quản gia Baek về phía xe.
Việc Kang Jin Tae dừng lại ở bãi đậu xe tầng hầm B3 cho thấy rõ đây không phải là một cuộc gặp gỡ tình cờ.
“Cậu Sun Woo.”
Đúng lúc đó, Kang Jin Tae gọi Sun Woo lại. Sun Woo dừng bước và quay lại.
“Chắc là cậu không đổi ý chứ?”
Đổi ý? Vai phụ thì có gì mà phải đổi ý? Lời nói của Kang Jin Tae đủ để làm người ta cảm thấy khó chịu.
“Tôi hy vọng là cậu không đổi ý. Như vậy sẽ tốt cho cả cậu và chúng tôi. Cậu nghĩ vậy chứ?”
Cuối cùng, Kang Jin Tae nói những lời khó hiểu rồi quay người bước đi.
Tại sân bay Ashgabat, Turkmenistan, Kang Jin Wook vừa đặt chân lên máy bay. Có lẽ do lịch trình dày đặc suốt một tuần, vẻ mệt mỏi hằn rõ trên khuôn mặt hắn.
“Hôm nay họ đã tổ chức buổi họp báo lần thứ hai.”
Thư ký Kwak đi cùng Kang Jin Wook lên khoang hạng nhất, xoay màn hình máy tính bảng về phía hắn. Trên màn hình là hình ảnh một diễn viên đang khóc nức nở trên bục họp báo.
Người diễn viên dùng khăn tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên gò má, rồi cất giọng run run:
[Như tôi đã nói lần trước, tôi đã giấu diếm thân phận Omega lặn của mình và hoạt động với tư cách là diễn viên. Tôi đã gặp gỡ một người và duy trì mối quan hệ tốt đẹp với người đó trong một thời gian dài.]
Phía trên màn hình hiện lên nội dung tóm tắt buổi họp báo trước đó của người diễn viên ấy. Nhờ phần tóm tắt rõ ràng về những thông tin đã được tiết lộ, người chưa xem buổi họp báo trước cũng có thể hiểu được nội dung câu chuyện.
[Tôi đã từng mơ về một tương lai tươi đẹp với người đó. Tôi ngây thơ tin vào lời hứa của người đó rằng anh ta sẽ sớm kết thúc cuộc hôn nhân không hạnh phúc của mình và đến bên tôi.]
Dường như đã lấy lại được bình tĩnh, người diễn viên đó ngừng khóc, khẽ ngẩng đầu giọng điệu cũng trở nên bình thản hơn.
Vốn quen với ống kính máy quay, người diễn viên nhanh chóng định vị được ánh nhìn của mình. Nhờ vậy, người trên màn hình và khán giả như đang nhìn thẳng vào mắt nhau.
[Vì vậy, khi biết mình mang thai con của anh ấy, tôi đã vô cùng hạnh phúc. Tôi tin chắc rằng anh ấy cũng sẽ vui mừng. Nhưng…]
Người diễn viên thú nhận đã thông báo với người bảo trợ về thân phận và việc mang thai của mình. Nhưng thực tế lại phũ phàng. Người bảo trợ ban đầu yêu cầu phá thai, nhưng rồi sau đó lại thay đổi ý định, nói rằng nếu sinh con, anh ta sẽ chỉ nhận đứa bé.
Người diễn viên nghẹn ngào nói rằng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời khỏi Hàn Quốc để bảo vệ con mình và chính bản thân mình. Nước mắt lại trào ra trên khuôn mặt.
[Tôi đã từng lo sợ việc công khai chuyện này sẽ gây nguy hiểm cho tôi và con tôi. Nhưng tôi tin rằng đã đến lúc cần phải nói ra sự thật.]
Khi nghe tin diễn viên đó có người bảo trợ, dư luận đã xôn xao, nhưng khi nghe đến việc có con, sự ồn ào còn lớn hơn gấp bội.
Người diễn viên lấy ra một bức ảnh nhỏ. Trong ảnh là một bé gái khoảng ba, bốn tuổi. Kang Jin Wook chăm chú nhìn vào đôi mắt của đứa bé, nhận thấy có một sự quen thuộc kỳ lạ.
[Nếu người đó không muốn, tôi sẽ không ép buộc người đó phải chịu trách nhiệm với đứa bé. Nhưng xin hãy cho đứa bé biết cha mình là ai.]
Cuối cùng, người diễn viên cũng kết thúc phần trình bày của mình, lịch sự cảm ơn khán giả và rời khỏi bục.
Có vẻ như dù đã mời phóng viên đến, nhưng họ đã quyết định không tổ chức phần hỏi đáp. Một vài phóng viên cố gắng đặt câu hỏi, nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
“Diễn viên Im diễn xuất thật tuyệt vời.”
Kang Jin Wook nhận xét sau khi xem xong buổi họp báo.
[Máy bay sắp cất cánh. Quý khách vui lòng tắt nguồn các thiết bị điện tử…]
Như một lời đáp lại, thông báo trên máy bay bắt đầu vang lên. Kang Jin Wook không chút lưu luyến trả máy tính bảng cho thư ký Kwak. Hắn đưa tay lên xoa nhẹ vầng trán hơi nhức nhối từ lúc nãy.
“Giám đốc Kang.”
Thư ký Kwak lo lắng nhìn Kang Jin Wook đang nhíu mày. Sắc mặt hắn từ lúc nãy đã không được tốt.
Lịch trình dày đặc, cộng thêm những công việc tồn đọng sau mỗi ngày làm hắn không có được thời gian nghỉ ngơi đầy đủ.
Thực ra, chuyến khảo sát thực địa lần này không nhất thiết phải do Kang Jin Wook đích thân tham gia. Nhưng do chỉ thị của chủ tịch Kang, hắn không thể từ chối.
Hắn dễ dàng đoán được rằng chủ tịch Kang làm vậy là do hắn đã xuất hiện thay Choi Sun Woo tại nhà hàng lần trước và làm cho ông tức giận.
Tất nhiên, một phần cũng là do muốn xoa dịu những tin đồn bất lợi liên quan đến tập đoàn Tae Sung gần đây, nên họ đã cố tình đưa tin rầm rộ về dự án xây dựng cảng mới và cử người thừa kế, Kang Jin Wook, đến Turkmenistan.
“Anh nên nghỉ ngơi một chút.” Thư ký Kwak khẽ nói.
“Không cần.”
Kang Jin Wook đáp, bỏ tay khỏi trán. Hắn đưa tay ra hiệu muốn nhận tài liệu đã được chuẩn bị. Thư ký Kwak thở dài rồi mở cặp lấy tài liệu.
“Xin phép làm phiền.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Kang Jin Wook vẫn còn nhíu mày ngẩng đầu lên. Một nữ tiếp viên hàng không đang đứng đó với nụ cười tươi tắn.
“Tôi xin phép yêu cầu quý khách điều chỉnh pheromone của mình một chút.”
Nữ tiếp viên nói, nụ cười vẫn nở trên môi khi nhìn Kang Jin Wook.
“Pheromone?”
Kang Jin Wook nhướng mày. Đến lúc này hắn mới nhận ra pheromone của mình đang vô thức tỏa ra. Cùng lúc đó, thư ký Kwak như nhớ ra điều gì đó, vội vàng bật màn hình máy tính bảng. Anh ta nhanh chóng lướt tay trên màn hình, mở ứng dụng và tính toán ngày tháng.
“A….”
Thư ký Kwak lộ rõ vẻ khó xử. Trong lúc đó, Kang Jin Wook cũng đã tự kiểm tra tình trạng cơ thể mình và thu hồi toàn bộ pheromone đang tỏa ra.
“Cảm ơn quý khách,”
Nữ tiếp viên mỉm cười nói rồi rời đi, không quên dặn dò nếu hắn cần gì thì cứ gọi. Thư ký Kwak vội vàng tắt máy tính bảng và đứng dậy.
“Tôi xin lỗi, thưa giám đốc. Tôi đã không kiểm tra kỹ.”
Thư ký Kwak cúi đầu xin lỗi. Kang Jin Wook im lặng nhìn anh ta. Hắn một lần nữa kiểm tra lại tình trạng của mình.
Cơn đau âm ỉ ở đầu hắn đã xuất hiện từ hôm qua. Hắn cũng cảm thấy hơi uể oải. Nhưng đó không chỉ là sự mệt mỏi thông thường.
Sau khi tính toán ngày tháng, hắn nhận ra.
Đến kỳ rồi.
Sáu tháng.
Đó là kỳ phát tình của Kang Jin Wook.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.