Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé?

Chương 81

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 81

Sau khi nhắn tin qua lại vài câu không mấy quan trọng với Kang Jin Wook, Sun Woo lại nhìn xuống món đồ chơi trong tay. Mỗi lần trông thấy nó, cậu lại thấy nó thật kỳ diệu. Cậu chưa bao giờ sở hữu một món đồ nhỏ nhắn, xinh xắn và đầy màu sắc như thế này, có lẽ vì vậy mà nó thu hút ánh nhìn của cậu hơn.

Ngay từ khi còn nhỏ, Sun Woo đã biết rõ hoàn cảnh của mình không cho phép cậu có đồ chơi. Chính vì vậy, cậu chưa bao giờ đòi hỏi mẹ mua cho mình bất cứ thứ gì.

Phải chăng vì thế mà dạo gần đây, mỗi khi đi dạo trong vườn và bắt gặp những món đồ chơi mà chủ nhân nơi này, Sun Woo nguyên tác, đã từng chơi khi còn bé, lòng cậu lại trào dâng một nỗi niềm xao xuyến, ánh mắt chẳng thể nào dứt ra được?

“Cái này có lẽ Đậu Nhỏ có thể chơi được nhỉ?”

Sun Woo xoay xoay món đồ chơi hình tàu hỏa trong tay, nó gần như mới nguyên, không hề trầy xước hay hư hỏng gì cả, chỉ cần rửa sạch là có thể dùng lại được. Cậu quay sang nhìn quản gia Baek đang đứng gần đó.

“Cũng được đấy. Nhưng có vẻ nó thích hợp cho trẻ lên năm hơn, tôi sẽ cất giữ cẩn thận.”

Quản gia Baek mỉm cười hiền hậu trả lời. Nghe vậy, chợt nhận ra điều mình vừa nói, khẽ thở dài trong lòng.

‘Mình ngốc thật. Sao lại nhắc đến Đậu Nhỏ ở đây chứ.’

Nếu có thể, cậu muốn tự đấm vào đầu mình. Đương nhiên, đây từng là ngôi nhà mà Sun Woo nguyên tác đã trải qua thời thơ ấu. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể thoải mái như ở chính ngôi nhà của mình.

Cứ thế, Sun Woo dành cả buổi chiều trong vườn. Đến khi khẽ chợp mắt một lát rồi tỉnh dậy, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ với khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, và giật mình nhận ra. Bên ngoài trời đã tối đen hơn cậu tưởng. Sun Woo vội vàng tìm điện thoại rồi chạm vào màn hình để xem giờ.

“Trời đất ơi……”

Cậu chỉ nghĩ mình vừa chợp mắt một chút thôi, nhưng không phải vậy. Đã gần bảy giờ rồi. Sun Woo nhanh chóng mở ứng dụng nhắn tin, đúng như dự đoán, có một tin nhắn Kang Jin Wook gửi vào khoảng sáu giờ.

[Hôm nay tôi có hẹn ăn tối nên có lẽ sẽ về muộn. Cậu đừng đợi cơm tôi nhé..]

Dạo gần đây, mỗi khi tan làm, Kang Jin Wook đều hỏi Sun Woo muốn ăn gì. Cậu sẽ nói ra món mình thích, và trên đường về nhà, Kang Jin Wook sẽ mua về để cả hai cùng ăn. Việc đó đã trở thành thói quen của họ.

Vì vậy, lần này cậu cũng nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, nhưng lại nhận được tin nhắn báo về muộn của Kang Jin Wook. Một cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng cậu. Đột nhiên, điện thoại reo lên.

Một số lạ.

“Alo?”

—Sun Woo đấy à? Là ta đây.

Một giọng nói xa lạ vang lên. Nhưng người đó nói chuyện với cậu rất thân thiện, như thể đã quen biết từ lâu. Ai vậy? Cách xưng hô “Sun Woo” và giọng nói có vẻ lớn tuổi…

Cậu không mất nhiều thời gian để đoán ra người đó.

Lẽ nào là,

‘Chủ tịch Kang?’

Nhưng vì chưa chắc chắn, Sun Woo vẫn im lặng.

—Ta đây. Chủ tịch Kang của tập đoàn Tae Sung. Lâu rồi không liên lạc nên có vẻ cậu không nhớ ta rồi.

Đúng như Sun Woo dự đoán, người gọi đến là chủ tịch Kang.

“Chủ tịch tìm tôi có việc gì sao ạ…?”

—Ta có chuyện muốn nói trực tiếp với cậu, cậu thấy sao? Ngày mai hãy dành chút thời gian cho ta.

Đó là một câu nói không hề quan tâm đến tình hình của người khác. Sun Woo cau mày. Dù cậu không thích thái độ của chủ tịch Kang, nhưng nghe cách ông nói thì dù cậu có từ chối, ông cũng sẽ tìm cách gặp cậu cho bằng được.

“Tôi hiểu rồi. Xin hãy cho tôi biết địa điểm và thời gian.”

—Được thôi.

Cuộc gọi vừa kết thúc, một tin nhắn chứa địa điểm và thời gian hẹn gặp được gửi đến. Sun Woo nhìn vào màn hình một lúc rồi bước xuống giường.

Sun Woo đi đến phòng thay đồ, lấy ra tấm danh thiếp của người đại diện mà cậu đã cất trong ngăn kéo. Có lẽ cậu cần xác nhận một vài điều liên quan đến hợp đồng trước khi gặp chủ tịch Kang.

Cậu gửi tin nhắn báo muốn gặp mặt ngay hôm nay, và nhanh chóng nhận được hồi âm đồng ý từ người đại diện.

Giọng điệu của người đại diện như thể đã biết cậu đang ở đâu. Sun Woo trả lời “đã rõ” rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Sau khi nhắn tin xong, cậu đột nhiên thèm món chân giò hầm. Sun Woo ra khỏi phòng, đi dọc hành lang để tìm quản gia Baek. Việc xoa bụng bầu cũng đã trở thành thói quen của cậu.

“Ôi trời. Cậu Sun Woo, cậu dậy rồi sao? Cậu có thể gọi bằng điện thoại nội bộ mà.”

Khi đến phòng khách, Sun Woo mới gặp được quản gia Baek.

“Cậu định dùng bữa tối rồi chứ?”

Quản gia Baek mỉm cười hỏi. Sun Woo nhanh chóng gật đầu đáp lại.

“Vâng. Chính vì vậy mà, xin hãy cho tôi biết địa chỉ của căn nhà này.”

“Địa chỉ ạ?”

Sun Woo nhận thấy ánh mắt khó hiểu của quản gia Baek, như muốn hỏi cậu tại sao lại cần địa chỉ, cậu khẽ mỉm cười ngại ngùng đáp:

“Tôi định đặt chân giò giao đến, nhưng lại không biết địa chỉ nhà.”

Đến lúc này, quản gia Baek mới hiểu ra ý định của Sun Woo, thốt lên một tiếng “À!”.

“Xin cậu hãy đợi một lát. Tôi sẽ xem thời gian chuẩn bị mất bao lâu rồi báo lại cho cậu.”

Nói rồi, quản gia Baek không hề nói cho Sun Woo địa chỉ mà cậu muốn biết, lại nói sang chuyện khác nữa chứ.

“Vâng? Không, quản gia Baek, không cần đâu. Chỉ cần cho tôi địa chỉ là được rồi…!”

Cậu chưa kịp nói hết câu thì quản gia Baek đã bỏ cậu lại một mình rồi biến mất đâu đó.

Nghe cách ông nói về “thời gian chuẩn bị”, có vẻ như ông đã xuống bếp và bảo người giúp việc làm. Sun Woo thật sự không muốn làm phiền đến mức đó.

Cậu ngơ ngác nhìn theo hướng quản gia Baek vừa biến mất.

***

Kang Jin Wook vừa đến địa điểm hẹn và chuẩn bị bước ra khỏi xe thì điện thoại trong túi hắn reo lên. Là cuộc gọi từ quản gia Baek.

—Cậu Sun Woo nói muốn ăn chân giò. Có vẻ như cậu ấy định đặt món, chúng ta nên làm thế nào ạ?

“Chân giò?”

Đó là món ăn mà Kang Jin Wook đã từng nghe qua. Nhưng hắn chỉ nhìn thấy nó qua ảnh chứ chưa từng nếm thử.

Nó cũng không hấp dẫn đến mức hắn muốn thử. Kang Jin Wook từng thấy quảng cáo về độ dai giòn của nó, hay rằng nó là món nhắm tuyệt vời, nhưng với người thích những món thanh đạm như hắn, chân giò hoàn toàn không hợp khẩu vị.

Dạo gần đây, thấy Choi Sun Woo ăn uống ngon miệng, hắn cũng vui lây, nhưng đôi khi hắn cũng không hiểu nổi tại sao cậu lại thích những món đó.

Nào là tteokbokki ngập tràn tinh bột và chỉ toàn vị cay, nào là món lòng heo dai, mặn và cũng cay không kém, rồi chân gà rút xương, sụn gà…

Sun Woo không ngừng đòi mua những món cay xé lưỡi và chẳng hề tốt cho sức khỏe đó. Và sau khi mua về, việc cả hai cùng nhau ăn đã trở thành chuyện thường tình.

Nhìn Sun Woo ăn những món đỏ rực đó với vẻ mặt đầy hạnh phúc, hắn vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng yêu. Mặt khác, hắn cũng thấy hơi bất ngờ. Một người trông có vẻ sẽ không bao giờ đụng đến những món ăn “bẩn” như vậy lại có thể ăn chúng ngon lành như thế.

Mà khoan đã, chân giò sao…

“Mấy thứ này mua ở đâu nhỉ?”

Vì chỉ biết đến sự tồn tại của nó chứ chưa bao giờ ăn thử, Kang Jin Wook quay sang hỏi thư ký Kwak.

“Có các cửa hàng chuyên bán, cũng có thể mua ở chợ hoặc siêu thị ạ.”

Ngay khi thư ký Kwak vừa dứt lời, Kang Jin Wook liền ra lệnh:

“Chuẩn bị đi.”

“Vâng?”

“Tôi sẽ ra ngoài trong 20 phút nữa, chuẩn bị trước đi.”

Thư ký Kwak lộ rõ vẻ mặt khó tin như thể vừa nghe thấy điều vô lý. Cũng phải thôi. Cuộc hẹn đã trễ 30 phút rồi, và người Kang Jin Wook phải gặp không ai khác chính là phó chủ tịch Kang Jin Tae.

Địa điểm lại là một nhà hàng Kaiseki cao cấp, nơi các món ăn được phục vụ liên tục trong ít nhất 2 tiếng đồng hồ. Cả đối tượng lẫn địa điểm đều khiến yêu cầu đó trở nên bất khả thi.

“Tôi hiểu rồi.”

Nhưng thư ký Kwak không nói thêm điều gì. Anh ta biết rõ tính cách của Kang Jin Wook, một khi hắn đã quyết định, hắn sẽ làm mọi cách để đạt được mục đích.

Thực ra, Kang Jin Wook vốn không muốn tham gia buổi gặp mặt này, chỉ vì Kang Jin Tae đã lấy Choi Sun Woo ra làm cái cớ nên hắn mới phải đến thôi.

Kang Jin Wook bước xuống xe và đi về phía nhân viên nhà hàng đang chờ sẵn. Hắn đi dọc theo hành lang dài đến căn phòng riêng nằm sâu nhất bên trong. Khi nhân viên định mở cửa, Kang Jin Wook ngăn lại.

“Cậu cứ làm theo lời tôi nói đi”

“Tôi hiểu rồi ạ.”

“Cứ xông vào là được. Dù sao lúc đó chắc cũng chẳng ai để ý đâu.”

“Nhưng nếu có vấn đề gì thì…….”

“Đừng lo. Tôi sẽ giải quyết.”

Tiếng nói chuyện từ bên trong vọng ra. Cả hai giọng nói đều không xa lạ gì với Kang Jin Wook.

“Mở cửa.”

Nghe lệnh, nhân viên run rẩy đẩy cửa ra. Cánh cửa vừa mở toang, khung cảnh bên trong phòng riêng hiện ra.

Trên chiếc bàn dài đủ chỗ cho mười người ngồi thoải mái, chỉ có hai người đang ngồi đối diện nhau. Đúng như dự đoán, người đang ngồi ở vị trí chủ tọa và nói chuyện huyên thuyên không ai khác chính là Kang Jin Tae.

Và ở phía đối diện chéo góc với anh ta…

“Không ngờ lại gặp Im Hae Won ở đây.”

Kang Jin Wook lạnh lùng nói, ánh mắt kiên định dán chặt vào Im Hae Won.

“Sao lại đến muộn vậy? Ngồi đi, lại đây.”

Kang Jin Tae, chẳng mảy may bận tâm đến bầu không khí đang trở nên lạnh lẽo, vẫy tay về phía chiếc ghế bên cạnh Im Hae Won. Kang Jin Wook vẫn đứng im như tượng, ánh mắt lướt qua lại giữa hai người.

Đây không phải là nơi hắn muốn đến. Nếu Kang Jin Tae không nhắc đến Choi Sun Woo, hắn đã chẳng thèm để ý đến anh ta. Nhưng khi đến rồi, hắn lại thấy Im Hae Won ở đây. Mục đích của bọn chúng quá rõ ràng, nên hắn thậm chí còn không cảm thấy tức giận nữa.

Hắn đã định ở lại khoảng 20 phút, nhưng có vẻ như hoàn toàn không cần thiết. Kang Jin Wook không chút do dự, lập tức quay người rời đi.

“Này, Kang Jin Wook!”

Tiếng Kang Jin Tae gọi vọng lại từ phía sau, nhưng Kang Jin Wook coi như không nghe thấy.

“Giám, giám đốc! Giám đốc!”

Kang Jin Wook đang sải bước trên hành lang thì khựng lại bởi tiếng gọi khẩn thiết. Ngay cả khi chưa quay đầu lại, hương pheromone ngọt ngào đã xộc vào mũi hắn.

“Tôi xin lỗi.”

Im Hae Won cúi đầu thật sâu với Kang Jin Wook, người thậm chí còn không thèm nhìn cậu ta.

“Tại sao Im Hae Won lại phải xin lỗi? Chẳng lẽ bữa tiệc này là do cậu sắp xếp sao?”

“K, không. Không phải! Chỉ là do phó chủ tịch Kang gọi tôi đến…”

“Thật kỳ lạ. Chẳng lẽ cậu Im Hae Won đây là cấp dưới của Kang Jin Tae sao?”

Bất cứ ai nghe thấy câu nói của Kang Jin Wook cũng đều nhận ra sự chế giễu rõ ràng trong đó. Khuôn mặt Im Hae Won đỏ bừng vì bối rối. Lúc nhận được cuộc gọi của Kang Jin Tae, cậu ta đã nghĩ đây là một cơ hội.

Bởi vì từ trước đến nay cậu ta chưa từng có một dịp chính thức nào để thể hiện bản thân trước mặt Kang Jin Wook.

Vì vậy, cậu ta đã hy vọng sẽ dùng bữa tối này để rút ngắn khoảng cách với Kang Jin Wook, và như lời Kang Jin Tae nói, sẽ chuyển sang một buổi nhậu để thay đổi không khí.

Nhưng một lần nữa, Kang Jin Wook lại thẳng thừng gạt bỏ Im Hae Won.

“Thư ký Kwak, chuẩn bị xe. Đúng vậy. Tôi đi ngay đây. Chân giò? Vậy sao? Vậy thì trên đường đi tôi sẽ ghé qua lấy, cứ đến đó trước đi.”

Kang Jin Wook hoàn toàn phớt lờ Im Hae Won dù cậu ta đang đứng ngay trước mặt hắn. Im Hae Won siết chặt hai tay, dõi theo bóng lưng hắn ngày càng xa, hắn hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với cậu ta.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận