Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé?
Chương 51
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 51
Vừa lau khô tay, Sun Woo bước ra khỏi nhà vệ sinh và chuẩn bị quay lại phòng lounge, thì bỗng khựng lại giữa hành lang. Từ xa, ở cuối hành lang, vọng lại một âm thanh mơ hồ như tiếng rên rỉ yếu ớt. Ban đầu, cậu nghĩ mình nghe nhầm, nhưng không phải. Rõ ràng có ai đó đang rên rỉ đau đớn ở đâu đó gần đây.
‘Ai bị đau sao?’
Sun Woo nhíu mày, bước chậm rãi về hướng phát ra âm thanh. Dù chưa rõ chuyện gì, nhưng cậu cảm thấy mình cần phải kiểm tra trước đã.
Nguồn gốc của âm thanh kỳ lạ dường như phát ra từ một góc nhỏ ở cuối hành lang. Một cánh cửa dẫn đến cầu thang thoát hiểm hiện ra trước mắt, và ngay trước cửa, có ai đó đang ngồi co ro.
‘Là ai thế nhỉ?’
Tiến lại gần hơn, Sun Woo bất ngờ nhận ra người ngồi đó là Im Hae Won.
“Im Hae Won?”
Sun Woo mở to mắt, ngạc nhiên gọi. Lúc nãy không thấy Im Hae Won trong phòng, cậu còn tưởng cậu ta đi vệ sinh. Sao giờ lại ngồi đây thế này?
Nghe thấy tiếng gọi, Im Hae Won từ từ ngẩng đầu lên. Hai má vốn chỉ hơi hồng lúc trước giờ đã đỏ rực như trái cà chua chín. Đôi mắt lờ mờ, mông lung của cậu ta hướng về phía Sun Woo, ánh nhìn như phủ sương mờ.
Đồng thời, một mùi hương hoa ngọt ngào thoảng qua. Nếu như trước đó chỉ là hương thơm dịu dàng của mùa xuân, thì giờ đây, nó lại đậm đà và quyến rũ, tựa như những cánh hồng rực rỡ vừa nở bung.
‘Có gì đó… không ổn lắm.’
“A…”
Im Hae Won rên khẽ, âm thanh mềm mại như một tiếng thở dài uể oải. Ngay lập tức, pheromone tỏa ra xung quanh, nồng nàn và mãnh liệt. Ánh mắt cậu ta càng thêm mơ màng khiến Sun Woo nghiêng đầu, nghi hoặc.
‘Chẳng lẽ cậu ta say?’
“Cậu có ổn không?”
“À… ổn… mà cũng không ổn. Hình như tôi hơi say.”
Nhìn Im Hae Won, Sun Woo có thể khẳng định rằng cậu ta không ổn chút nào. Ban nãy thấy cậu ta bị Kim Tae Yeol và Park Sung Soo ép uống khá nhiều, có lẽ tửu lượng của Im Hae Won không tốt lắm.
“Xin lỗi… Hôm nay cơ thể tôi đột nhiên không khỏe lắm…”
Im Hae Won cố lắc đầu như muốn tỉnh táo hơn, nhưng động tác đó lại càng làm cậu ta thêm chóng mặt, mặt mày nhăn nhó vì khó chịu.
‘Nếu cơ thể không khỏe, đáng lẽ cậu không nên uống rượu mới phải.’
“Cậu về nghỉ đi. Phòng cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”
Sun Woo vỗ nhẹ vai Im Hae Won, hỏi. Lượng pheromone lan ra xung quanh rõ ràng không nhỏ. Trong tình trạng mất kiểm soát thế này, nghỉ ngơi là điều cần thiết.
‘Cũng may mình là omega, nếu không may gặp phải một alpha nhạy cảm thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.’
“Nhưng… tôi phải chào mọi người đã…”
Dù say, Im Hae Won vẫn cố gắng giữ phép lịch sự. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ loạng choạng của cậu ta, Sun Woo biết điều đó bây giờ thật sự không cần thiết chút nào.
“Thôi, cậu về nghỉ thì tốt hơn.”
“Nhưng…”
Dù ánh mắt đã mơ hồ, Im Hae Won vẫn khăng khăng giữ ý định. Sun Woo biết cậu ta vốn là một người trầm tính và dễ chịu, nhưng có vẻ vì rượu mà cậu cố chấp hơn thường ngày.
“Được rồi.”
Không muốn tốn thêm thời gian tranh cãi, Sun Woo đỡ Im Hae Won ngồi lên bậc cầu thang. Im Hae Won dựa lưng vào tường, toàn thân dường như kiệt sức.
“Nếu vậy, cậu cứ ngồi đây. Tôi sẽ quay lại chào giúp cậu.”
May mắn là Im Hae Won không tiếp tục đòi tự đi nữa. Có lẽ cơn say đã làm cậu ta mất hết sức lực.
‘Không sao, mình chỉ đi một chút là xong thôi.’
Nghĩ vậy, Sun Woo nhanh chóng rời đi.
***
“Sun Woo! Cuối cùng cậu cũng quay lại! Sao lâu vậy?”
Kim Tae Yeol vẫy tay, nở nụ cười khi thấy Sun Woo.
“Tôi chuẩn bị về. Tiện đường tôi đưa Im Hae Won về luôn.”
“Gì cơ? Im Hae Won cũng về à?”
Kim Tae Yeol vừa đổ thêm rượu vào ly của Park Sung Soo, lập tức ngẩng đầu nhìn. Hương pheromone thoảng qua nhè nhẹ, nên chỉ mình cậu ta nhận ra.
“Ừ, Im Hae Won nói là hơi mệt, không chịu được nên về trước. Trông có vẻ không ổn lắm, tôi đưa về rồi quay lại.”
Nghe Sun Woo nói, Kim Tae Yeol không còn để ý đến mùi pheromone nữa, thay vào đó lại hướng sự quan tâm về Im Hae Won.
“Đợi đã, để tôi đi cùng. Tôi cũng đưa cậu ấy về.”
Kim Tae Yeol nhổm người, định đứng dậy, thì bị Sun Woo ngăn lại.
“Không cần đâu, cậu cứ ở lại đi. Mình tôi đưa Im Hae Won về được rồi.”
“Thôi nào, cậu cứ để tôi đi. Dù sao cậu ấy cũng là bạn tôi mà.”
Sun Woo đắn đo một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
“Cậu định đi thật à, Sun Woo?”
Kim Tae Yeol rót đầy ly rượu, Park Sung Soo uống một hơi cạn sạch, rồi đặt chiếc ly xuống bàn phát ra một tiếng ‘cạch’ giòn tan, ánh mắt hướng về phía Sun Woo.
“Cậu đi thật à? Trông cậu yếu hơn tôi tưởng đấy.”
“Phải, tôi hơi mệt. Xin phép về trước.”
“Thế thì nghỉ ngơi đi. Hôm nào khỏe hơn thì cùng nhau uống một bữa ra trò nhé.”
Park Sung Soo nói với giọng điệu châm chọc, nhưng Sun Woo chỉ gật đầu mà không buồn đáp lại. Quay người bước đi, cậu không muốn mất thời gian tranh luận với kẻ cố tình khiêu khích cơn giận của mình.
Phía sau, Kim Tae Yeol cũng nhanh chóng bước theo, nhưng vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên. Càng đến gần Sun Woo, mùi pheromone càng trở nên rõ rệt, nồng đậm hơn trước. Thế nhưng, Kim Tae Yeol cũng chẳng để tâm nhiều, tiếp tục đi cùng Sun Woo tới chỗ Im Hae Won nghỉ ngơi. Nhưng khi đến nơi, cả hai đều khựng lại.
“Im Hae Won đâu rồi?”
Kim Tae Yeol nhìn quanh, hỏi với vẻ khó hiểu.
“Lúc nãy… Im Hae Won ngồi đây mà.”
Sun Woo cau mày, quay đầu tìm kiếm xung quanh. Anh ấy không còn ở đây, mà cũng chẳng có nơi nào khác để đi cả.
“Im Hae Won say đến mức nào rồi?”
Sun Woo ngập ngừng rồi thở dài.
“Cũng say nhiều đó.”
“Vậy…”
Sun Woo chỉ nói Im Hae Won mệt vì không muốn cậu ta bị đồng nghiệp bàn tán. Nhưng giờ cậu ta lại biến mất, Sun Woo nghĩ mình không thể giấu chuyện này thêm được nữa. Kim Tae Yeol nghe xong liền nhăn mặt, thở dài nặng nề.
“Sao vậy?”
“Cậu ấy có thói quen đặc biệt mỗi khi say.”
“Thói quen gì?”
“Cậu ấy sẽ tìm cách về nhà.”
“Nhà?”
Sun Woo ngẩn người. Đang ở Jeju, làm sao Im Hae Won có thể về nhà được? Chắc Kim Tae Yeol đang nói về việc Im Hae Won cố gắng trở về phòng nghỉ của mình.
“Đi tìm cậu ấy thôi.”
Kim Tae Yeol đề nghị. Không còn cách nào khác, cả hai lập tức bắt đầu tìm kiếm. Điểm đến đầu tiên là phòng nghỉ của Im Hae Won, nơi cậu ta ở cùng một đồng nghiệp omega khác.
“Im Hae Won à? Không. Cậu ấy chưa về đâu.”
Đồng nghiệp của Im Hae Won trả lời, ánh mắt lo lắng.
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
“Cậu ấy hơi say thôi, Tụi tôi đi tìm một chút, chắc không sao đâu.”
Kim Tae Yeol đáp, giọng trấn an. Đồng nghiệp liếc nhìn cả hai, rồi nói thêm:
“Cậu ấy hay ngủ ở mấy chỗ lạ lùng lắm. Mau đi tìm đi, nếu không thấy thì báo tôi.”
Sun Woo ghi nhớ lời nhắc nhở ấy, gật đầu rồi cùng Kim Tae Yeol tiếp tục tìm kiếm.
“Có khi nào Im Hae Won ra ngoài cho tỉnh rượu không? Đi xuống dưới xem sao.”
“Ừ.”
Cả hai vào thang máy, xuống tầng trệt. Họ lục tung khu vực sảnh chờ, quán cà phê và những nơi nghỉ ngơi xung quanh. Không thấy Im Hae Won, cả hai quyết định ra ngoài, kiểm tra các khu vực xung quanh khách sạn.
“Phía sau khách sạn có công viên. Qua đó xem sao.”
Kim Tae Yeol bước nhanh về phía cổng sau, Sun Woo cũng theo sau.
Công viên về đêm, ánh đèn bên những hàng cây tạo nên không gian yên bình. Những cặp đôi, nhóm bạn ngồi trên bãi cỏ hoặc trên ghế đá trò chuyện, nhưng không thấy Im Hae Won đâu cả.
“Cậu ấy có thể đi đâu được nhỉ?”
Kim Tae Yeol thở dài, tiếp tục gọi điện cho Im Hae Won. Nhưng mỗi lần gọi, chỉ có tiếng máy bận vang lên.
Sun Woo nhìn quanh, bỗng nhớ đến một tình tiết trong tiểu thuyết gốc.
“Jeju…”
Sun Woo lẩm bẩm. Trong tiểu thuyết, Im Hae Won từng gặp tình huống tương tự khi đi du lịch ở Jeju, nhưng lúc đó cậu ta đi cùng bạn bè. Vì kỳ phát tình đến sớm bất ngờ nên Im Hae Won đã rơi vào tình huống nguy hiểm, rồi sau đó được Kang Jin Wook cứu giúp.
Linh cảm chẳng lành ùa đến. Mùi pheromone nồng nàn trước đó không đơn thuần là do say rượu.
“Không ổn rồi.”
Sun Woo nhanh chóng quay sang Kim Tae Yeol.
“Cho tôi số của Im Hae Won đi. Còn cậu thử gọi người đồng nghiệp omega ở phòng xem sao. Tôi đi trước.”
“Gì? Để tôi tìm cùng…”
“Không được! Nghe tôi đi!”
Sun Woo dứt khoát. Với tình trạng hiện tại, nếu thật sự Im Hae Won đang bước vào kỳ phát tình mà để một alpha như Kim Tae Yeol ở cạnh là quá nguy hiểm.
Kim Tae Yeol dù ngạc nhiên trước thái độ của Sun Woo, nhưng cũng hiểu được sự nghiêm trọng trong lời nói của cậu. Nên cậu ta đành gật đầu làm theo.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.