23. Ngoại truyện: Góc nhìn của Lý Nguyên
Khi tôi hét vào mặt Tiểu Nhã rằng cô ấy chỉ mất một đứa con, tôi đã biết mình sai rồi.
Nhưng tôi lại dựa vào tình yêu của cô ấy dành cho tôi, không chịu cúi đầu nhận lỗi vì những lời mình nói ra quá tổn thương.
Tôi cố chấp nghĩ rằng cô ấy giận là vì ghen.
Mà ghen thì chứng tỏ còn quan tâm tôi.
Cô ấy như một cái bóng, mãi mãi đi theo tôi như hình với bóng.
Tôi tự tin rằng cô ấy sẽ không rời xa tôi.
Nhưng sau đó, mọi việc đều vượt ra khỏi dự tính và kiểm soát của tôi.
Tiểu Nhã sau khi mất con không còn la hét với tôi nữa, không yêu cầu tôi tránh xa Giang Tô Nguyệt, cũng không còn cố gắng ràng buộc tôi bằng hôn nhân.
Tôi dần nhận ra, tôi đang đánh mất cô ấy.
Tôi tìm người xem lại video đêm xảy ra tai nạn trên du thuyền, mới hiểu ra mình đã sai đến mức nào.
Tiểu Nhã không hề nói dối tôi. Giang Tô Nguyệt không phải vì cứu cô ấy mà rơi xuống nước.
Có lẽ cô ta sốt ruột, trực tiếp gọi cho tôi.
Lẽ ra… đó phải là việc tôi làm. Làm với Tiểu Nhã.
Nhưng lời xin lỗi và cảm ơn của tôi, cũng không khiến Tiểu Nhã quay đầu.
Tôi nghĩ đủ cách để bù đắp lỗi lầm, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Quá đau lòng, tôi uống rượu say bất tỉnh, có người hỏi số người thân, tôi không chút do dự đọc số của Tiểu Nhã.
Nhưng Tiểu Nhã của tôi, dường như chưa từng đến.
Mơ hồ, tôi dường như nghe thấy cô ấy đến rồi.
Cô ấy bình thản nói tôi là bạn trai cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/la-anh-da-tu-bo-bau-troi-day-sao-truoc/ngoai-truyen.html.]
Thì ra… chúng tôi thật sự đã kết thúc.
Tôi không cam lòng, sau khi tỉnh lại sau ca mổ, tôi lật lại đoạn trò chuyện giữa hai người, mua chiếc nhẫn cô ấy thích, còn chưa kịp chuẩn bị lễ cầu hôn thì phát hiện cô ấy đã gia nhập đội gìn giữ hòa bình chống bạo loạn.
Cô ấy nhất định làm vậy để trêu tức tôi.
Một cô gái yếu đuối như vậy, sao có thể đi đến nơi nguy hiểm như thế?
Tôi hoảng loạn cầu hôn với cô ấy, tôi còn nhớ khi chúng tôi yêu nhau mặn nồng, tôi từng nói “bầu trời đầy sao cũng không bằng em”, cô ấy đáp chỉ cần tôi cầu hôn, cô ấy sẽ không chút do dự mà gả cho tôi.
Cô ấy đợi tôi đến cưới, đợi mười năm.
Rốt cuộc là tôi sai rồi.
Cô ấy nói đó chỉ là lời buột miệng.
Rõ ràng khi cô ấy nói muốn gả cho tôi, ánh mắt rực rỡ như bầu trời sao.
Cô ấy không nhận lời cầu hôn của tôi, cô ấy rời đi không chút do dự.
Tôi bỗng nhớ lại lúc mới quen, cô ấy từng nói ước mơ là bảo vệ sinh mạng, gìn giữ hòa bình thế giới, lúc đó, tôi đã bị ước mơ của cô ấy làm cho xúc động.
Tôi từng hứa sẽ nấu ăn cho cô ấy cả đời, sẽ không do dự chắn đạn cho cô ấy.
Tôi chưa kịp có cơ hội chắn đạn thay cô ấy.
Cũng chưa từng kiên định lựa chọn cô ấy khi cô ấy rơi xuống nước.
Chính tôi đã thất hứa, nên cô ấy mới rời đi.
Một năm sau, đội của cô ấy hoàn thành nhiệm vụ, trải qua thử thách sinh tử, vinh quang trở về nước.
Lúc đó tôi mới hiểu, so với vẻ thanh nhã thoát tục của Giang Tô Nguyệt, thì ước mơ đem tình yêu lớn trải rộng khắp thế giới của Chu Mộng Nhã mới thật sự rực rỡ chói lòa.
Rõ ràng… cô gái rạng rỡ và tốt đẹp ấy từng là của tôi.
Nhưng chính tay tôi đã đánh mất cô ấy, đánh mất trong làn nước lạnh giá của dòng sông.
[Hết]