Tôi giật mình. Lý Nguyên đúng là to gan, đến chuyện này cũng dám kể với mẹ.
Nhưng, nếu tôi là người quan trọng nhất, sao lại có thể bị bỏ rơi vào thời khắc sinh tử?
Những lời này, Lý Nguyên làm sao còn mặt mũi để nói?
“Tiểu Nhã, đàn ông ấy mà, ai chẳng có lúc nghĩ bậy nghĩ bạ. Miễn là không phạm lỗi nguyên tắc, mình là phụ nữ thì phải rộng lượng một chút, con nói có đúng không?”
16.
Tôi đặt bát canh lên bàn, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần.
Quả nhiên, dù thương tôi đến đâu cũng không bằng con ruột bà.
“Dì nói phải.”
Mẹ Lý tưởng tôi đã xiêu lòng, mặt mừng rỡ:
“Dì biết con hiểu chuyện mà! Sau này nếu Lý Nguyên còn để con chịu ấm ức, cứ nói với dì, dì sẽ thay con dạy dỗ nó một trận!”
“Đợi con hồi phục rồi, hai đứa lại sinh thêm một đứa nữa, cũng chẳng phải chuyện khó.”
Tôi không đồng ý cũng không từ chối, chỉ mỉm cười nhạt.
Tiễn mẹ Lý xong, tôi lập tức báo cho bố mẹ biết.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Mẹ tôi trong điện thoại trách móc:
“Tiểu Nhã, mẹ nghe dì Vương nói con vì chút chuyện nhỏ mà đòi chia tay với Lý Nguyên?”
“Sắp kết hôn rồi, sao còn trẻ con thế? Hai đứa từ nhỏ đã chí chóe suốt ngày, sao lớn rồi vẫn không khiến người ta yên tâm?”
Trong khoảnh khắc đó, tôi chẳng biết trút nỗi xót xa đi đâu.
Chỉ trách tôi yêu quá đậm sâu, đến mức mẹ cũng nghĩ tôi đời này chẳng thể rời xa anh ta.
Yêu Lý Nguyên, tôi đã dốc hết lòng, nhưng cuối cùng lại trắng tay.
Giờ đây, tôi chỉ muốn dành thời gian và sức lực cho những điều xứng đáng hơn.
Tôi ở hẳn trong ký túc xá bệnh viện, không về nhà nữa.
Không còn giống trước kia cứ mong tiếng chuông tin nhắn vang lên, trong lòng cũng bình yên lạ thường.
Khi tôi tưởng mọi thứ đã an bài, thì 120 chuyển đến một bệnh nhân xuất huyết dạ dày cần cấp cứu.
Lúc điện thoại của khoa cấp cứu gọi đến, tôi đang học bài trong ký túc.
“Chu Mộng Nhã, bên này có một bệnh nhân xuất huyết dạ dày cần phẫu thuật gấp, trước khi hôn mê anh ta để lại số em, em mau qua đây xem sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/la-anh-da-tu-bo-bau-troi-day-sao-truoc/chuong-9.html.]
Một linh cảm bất an lướt qua lòng.
17.
Bệnh viện chúng tôi không tiếp bệnh ngoài, tôi cứ tưởng là ba lại trốn mẹ uống rượu đến phát bệnh, thậm chí không kịp thay giày đã chạy thẳng tới phòng mổ.
Tôi hoàn toàn quên rằng ba là khách quen của khoa cấp cứu, ai trong đó chẳng biết ông ấy.
Khi nhìn thấy người đang được cấp cứu trên giường bệnh là Lý Nguyên, tôi sững người trong chốc lát.
“Không quen à?”
“Chắc là uống nhiều quá, nhầm số người nhà.”
Chẳng trách đồng nghiệp không nhận ra anh ta, đến tôi cũng suýt không nhận ra gương mặt râu ria lởm chởm, tiều tụy kia.
Nếu không phải tay anh ta đeo chiếc vòng tay xấu xí tôi đích thân đan tặng, tôi thật chẳng dám chắc.
“Người yêu cũ.”
“Tôi ký tên thay anh ấy, cứu người quan trọng hơn.”
Ngồi trong hành lang bệnh viện, tôi gọi cho mẹ của Lý Nguyên.
Trong lúc chờ đợi, điện thoại của anh ta liên tục reo.
Tôi nghe mà bực, định bật im lặng thì thấy người nhắn toàn là Giang Tô Nguyệt.
Bị ma xui quỷ khiến, tôi nhập mật khẩu, không ngờ lại mở được.
Lý Nguyên khi nào lại đổi mật khẩu thành ngày kỷ niệm của chúng tôi?
Mở WeChat, toàn là tin nhắn Giang Tô Nguyệt hỏi han, nhưng anh ta không trả lời cái nào.
Lý Nguyên đã từng xóa Giang Tô Nguyệt ngay trước mặt tôi, vậy mà chưa được bao lâu lại thêm lại.
Thật nực cười.
Nhưng cũng chẳng còn liên quan gì đến tôi.
Lúc tắt màn hình, không cẩn thận nhấn vào khung chat đã ghim — là tôi.
Bên trong đầy những tin nhắn màu xanh quen thuộc, giống như những ngày xưa tôi từng độc thoại một mình.
Chỉ khác là lần này, trước mỗi tin nhắn của Lý Nguyên đều có dấu chấm than màu đỏ.
Anh ta như phát điên nhắn tin mỗi ngày: đang làm gì, đã dậy chưa, chưa ăn sáng à, nhớ em, yêu em, chúc ngủ ngon...
Anh ta hết lần này đến lần khác giải thích chuyện giữa mình và Giang Tô Nguyệt, thậm chí còn đi khắp thành phố tìm người từng cứu tôi.