Khoảnh khắc đó, tôi không thấy giận cũng chẳng thất vọng, dường như họ vốn nên như vậy.
Tôi bỗng nhớ lại lời hứa của Lý Nguyên, rằng anh sẽ luôn nấu ăn cho tôi, cũng sẽ vì tôi mà chắn đạn.
Giờ đây, anh chẳng nấu ăn cho tôi, càng không chắn đạn vì tôi nữa.
Thì ra là tôi đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào mối quan hệ này.
2.
Nhìn lại thời gian, đã là đêm khuya.
Tôi không đi chất vấn Lý Nguyên vì sao không đến bệnh viện.
Tôi chủ động gọi cho viện trưởng, chưa kịp mở miệng đã nghe ông khuyên nhủ:
“Mộng Nhã, lần này suất đi lính làm bác sĩ quân y cho đội gìn giữ hòa bình là cơ hội ngàn vàng, cháu thật sự muốn từ bỏ sao? Dù cháu có định kết hôn sinh con, thì còn trẻ cứ lùi lại hai năm cũng được mà!”
“Ở bệnh viện mình, nếu nói ai đủ khả năng được chọn, thì cháu là người đầu tiên!”
“Cảnh sát gìn giữ hòa bình bảo vệ an ninh, còn cháu cùng họ chiến đấu bảo vệ sinh mạng. Những lời hùng hồn cháu từng nói, giờ cháu quên hết rồi sao?”
Lời của viện trưởng như đánh thức tôi.
Lời thề từng nói, sao tôi có thể quên?
Sự hổ thẹn nhấn chìm lấy tôi.
Khi phát hiện mình mang thai, tôi đã chủ động từ bỏ việc nộp đơn xin gia nhập đội bác sĩ quân y, mặc viện trưởng khuyên thế nào cũng không lung lay.
Khi đó, kết hôn và sinh con với Lý Nguyên là mục tiêu quan trọng nhất trong đời tôi.
Tiếc là, chính khoảnh khắc tôi thấy anh không do dự bơi về phía Tô Nguyệt, tôi mới hiểu rõ: tôi vốn không nằm trong kế hoạch tương lai của anh ấy.
Tôi xoa bụng phẳng lì, chỉ thấy bản thân thật nực cười và đáng thương.
Chỉ vì một câu nói “Bầu trời đầy sao cũng không bằng em”, chỉ vì một mối tình không có tương lai, tôi đã dễ dàng từ bỏ ước mơ của mình.
Anh ta khiến sự hy sinh của tôi trở thành một trò cười.
“Mộng Nhã, ngày mai là hạn cuối đăng ký, nếu cháu từ bỏ, thật sự sẽ không hối hận chứ?”
Đầu dây bên kia, viện trưởng vẫn còn hy vọng ở tôi.
“Viện trưởng, làm phiền ông giúp cháu đăng ký ạ!”
3.
Khi tôi không còn được anh ta chọn một cách kiên định, thì mối quan hệ này đã kết thúc rồi.
Tôi phải lên kế hoạch lại cho tương lai của chính mình, giấc mơ từng từ bỏ, cũng nên khởi động lại rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/la-anh-da-tu-bo-bau-troi-day-sao-truoc/chuong-2.html.]
May mắn thay, mọi chuyện vẫn còn kịp.
Có lẽ đứa bé đã cảm nhận được bản thân sẽ không có kết cục tốt đẹp, nên mới lựa chọn rời khỏi tôi.
Xuất viện, bác sĩ bảo tôi hồi phục rất tốt.
Lý Nguyên đến trễ.
Lúc bác sĩ đang dặn dò những điều cần chú ý sau khi ra viện, Lý Nguyên đứng ở cửa, mặt nhăn nhó:
“Có nghiêm trọng vậy không? Rơi xuống nước mà nằm viện tới bảy ngày, về nhà còn không được đụng nước lạnh, em đâu phải động vật quý hiếm cần nhà nước bảo vệ, có cần làm quá như vậy không?”
Bác sĩ tròn mắt hỏi tôi:
“Đây là chồng cô?”
Tôi phủ nhận:
“Chỉ là bạn bình thường.”
Thủ tục xuất viện đã hoàn tất, chỉ còn chưa lấy thuốc.
Lý Nguyên mặt mày sa sầm, chủ động đi lấy thuốc giúp tôi.
“Tôi cứ tưởng anh là chồng cô, còn định mắng cho một trận.”
Tôi cười, không trả lời câu nói đó.
Lý Nguyên lấy thuốc xong, chờ tôi ở sảnh bệnh viện:
“Tôi tưởng em mắc bệnh gì nghiêm trọng lắm, trước kia mỗi lần đau bụng kinh không phải vẫn ổn sao? Em làm bác sĩ mà còn yếu ớt đến mức phải nhập viện?”
Anh ta lật mấy gói thuốc trong túi, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Tôi nhận lấy thuốc từ tay anh, không định giải thích thêm.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Ra xe rồi nói!”
Tôi nghĩ không nên chia tay nơi đông người, bèn theo anh lên xe.
Theo thói quen, tôi định ngồi ghế phụ, lại thấy một cây son không phải của tôi.
Tôi đóng cửa xe, ngồi luôn vào ghế sau.
Mặt Lý Nguyên đen như than:
“Đang yên đang lành lại giở trò gì? Lên đây ngồi!”
Tôi chỉ vào cây son:
“Không tuỳ tiện ngồi ghế phụ của bạn trai người khác, là lễ độ cơ bản.”
4.
Lý Nguyên nhìn theo hướng tay tôi, càng nổi giận:
“Em bị điên à? Đây không phải là son của em sao?”