Là anh đã từ bỏ bầu trời đầy sao trước

Chương 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên bản tin là hình ảnh anh ta cúi đầu trước ân nhân cứu mạng của tôi, mắt đỏ hoe, cúi chào liên tục.

 

Chỉ tiếc, một khi tôi không còn yêu nữa, thì mọi chuyện ngoài công việc đều không nằm trong mối quan tâm của tôi nữa.

 

18.

 

Sau khi mẹ anh ta đến làm người hòa giải, tôi đã chặn hết mọi liên lạc với anh.

 

Giang Tô Nguyệt thấy Lý Nguyên không trả lời, liền gọi video và gửi tin thoại liên tục, phiền không chịu nổi.

 

Tôi nghe máy, nói với cô ta rằng Lý Nguyên đang phẫu thuật ở bệnh viện quân y, cô ta liền kinh ngạc thốt lên rồi lập tức cúp máy.

 

Cô ta đến rất nhanh, như thể thấy váy dài vướng víu, tay xách váy mà chạy thở hổn hển.

 

“Lý Nguyên đâu rồi? Anh ấy thế nào rồi? Hôm nay cả ngày không đến công ty, tôi biết chắc có chuyện mà!”

 

“Chu Mộng Nhã, sao lòng dạ cô lại tàn nhẫn thế? Cô có biết hôm nay là ngày gì không? Có biết Lý Nguyên gần đây đã khó khăn thế nào không?”

 

Tôi bình tĩnh nhìn cô ta lải nhải mắng mỏ.

 

Có lẽ vì tôi quá bình tĩnh, đến mức cô ta lại thấy tủi thân, bật khóc như thể tôi vừa gây ra chuyện gì tày trời.

 

“Ngay cả một đồng nghiệp bình thường như tôi còn biết hôm nay là kỷ niệm mười một năm yêu nhau của hai người, tình cảm chân thành như thế, nói dứt là dứt, cô hoàn toàn không để tâm đến Lý Nguyên đau khổ ra sao!”

 

Tôi còn đang sửng sốt vì diễn xuất của Giang Tô Nguyệt, thì mẹ Lý Nguyên chẳng biết đã đến từ lúc nào.

 

Bà chậm rãi bước tới, giơ tay tát tôi một cái thật mạnh.

 

“Tiểu Nhã, bao năm nay dì thương con thật uổng phí!”

 

“Lý Nguyên vì xúc động mà phạm sai lầm, có đáng để con dày vò nó như vậy không?”

 

“Có phải muốn nó chếc rồi con mới hài lòng không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/la-anh-da-tu-bo-bau-troi-day-sao-truoc/chuong-10.html.]

“Nó vì con mà quỳ xuống nhận sai trước ba mẹ con, vậy mà con vẫn trốn trong bệnh viện như xem kịch, chẳng động lòng chút nào. Ngay cả đồng nghiệp nó còn lo lắng, còn con thì như chẳng có gì xảy ra, ăn ngon ngủ kỹ, khí sắc tươi tắn đến đáng giận!”

 

“Cùng lắm thì chỉ là mất một đứa con chưa thành hình, thời buổi này, con gái ai mà chẳng từng mất con? Nếu ai cũng làm loạn như con, thì sống sao nổi nữa!”

 

19.

 

Tôi ôm lấy gương mặt nóng rát, một lần nữa thấy may mắn vì đã chia tay, đó là quyết định đúng đắn.

 

“Dì à, bây giờ là thời đại yêu đương tự do, không còn yêu thì có thể chia tay, ly hôn, không có điều luật nào cấm tôi chia tay cả! Tôi không phải là vật phụ thuộc của Lý Nguyên, tôi có cuộc sống riêng của mình!”

 

“Nếu dì hài lòng với cô đồng nghiệp của anh ta, mà đúng lúc Lý Nguyên cũng có tình cảm với cô ta, vậy thì sao dì không thuận theo lòng mình, như thế thì đôi bên đều vui vẻ, hà tất phải tìm cảm giác tồn tại trên người tôi, để chứng minh sự ‘thâm tình muộn màng’ của Lý Nguyên?”

 

Câu nói sau đó tôi chưa nói ra, nhưng tôi tin mẹ Lý Nguyên hiểu rõ.

 

Bà ta tức giận đến mức vẫn còn muốn động tay động chân với tôi, nhưng đã bị ba mẹ tôi lao ra ngăn lại.

 

“Vương Lệ Bình! Con trai bà gây ra chuyện gì tốt đẹp mà bà giấu nhẹm đi, còn định lợi dụng tôi làm kẻ ra mặt thay? Bà thật sự quá đáng ghê tởm!”

 

“Bạn gái mình đang mang thai thì không cứu, lại đi cứu đồng nghiệp, như thế là anh ta ‘cao thượng’ lắm sao?”

 

“Thật sự nghĩ con gái tôi mê Lý Nguyên đến mức không cần mạng sống à? Chính con trai bà tự mình làm nhục bản thân, mắc mớ gì đến con gái tôi?”

 

Tất cả những ấm ức dồn nén, đến khoảnh khắc này đều có nơi trút ra.

 

Nước mắt lặng lẽ lăn dài.

 

Sau trận cãi vã này, tình nghĩa mấy chục năm giữa hai gia đình cũng chấm dứt.

 

Lý Nguyên còn đang trong ca phẫu thuật, tôi dứt khoát dẫn ba mẹ rời đi.

 

20.

 

Trên bàn ăn, mẹ nắm tay tôi vừa khóc vừa nói:

“Con ngốc à, chịu uất ức lớn như vậy sao không nói với mẹ, mẹ lại không hay biết gì còn khuyên con nhẫn nhịn!”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận