Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt chỉ còn lại lạnh lùng.
“Khi anh theo bản năng chọn cứu Giang Tô Nguyệt, anh đã đưa ra lựa chọn rồi. Vậy nên anh thích cô ta, đúng không?”
Chỉ có yêu, mới có thể làm những chuyện vô lý đến như vậy.
Thanh mai trúc mã cuối cùng vẫn không bằng tình yêu từ trên trời rơi xuống.
Mọi oán hận của tôi đều bị nước sông và m.á.u đêm hôm đó cuốn sạch.
Tôi hỏi rất bình tĩnh, không ghen, không điên cuồng, không tức giận.
Lý Nguyên im lặng rất lâu, khàn giọng đáp:
“Anh không biết.”
Câu nói đó là thừa nhận anh đã động lòng.
Dù thể xác anh chưa phản bội, nhưng trái tim anh đã không còn chỉ dành riêng cho tôi nữa.
“Lúc anh chặn tôi vì cô ta, chúng ta đã kết thúc rồi. Cuộc đời không có chỗ cho những lựa chọn quay đầu.”
Nghe xong, Lý Nguyên lao đến định ôm tôi.
Tôi lập tức lùi lại.
“Tiểu Nhã, là anh nhất thời hồ đồ. Nhưng người anh yêu nhất vẫn là em! Sao em có thể vì chút chuyện như vậy mà từ bỏ tình cảm của chúng ta?”
Tôi nhìn anh như nhìn người xa lạ, cách anh chỉ một mét, nhưng giống như giữa chúng tôi có cả dòng sông.
“Chút chuyện? Con tôi chếc rồi là chuyện nhỏ? Hay việc tôi suýt chếc đuối cũng là chuyện nhỏ?”
Anh ta lập tức sụp đổ, ôm đầu ngồi thụp xuống đất, run rẩy bật khóc:
“Tiểu Nhã, anh sai rồi…”
Đây là lần đầu tiên anh khóc xin lỗi tôi, cũng là lần đầu tiên gọi tôi thân mật là Tiểu Nhã.
“Anh biết em lúc đó dưới nước chắc sợ lắm, là lỗi của anh! Nếu có lần sau, anh nhất định sẽ không chần chừ mà cứu em!”
Anh quỳ gối nắm tay tôi, bị tôi nhẹ nhàng gạt ra.
“Không có lần sau đâu. Mạng tôi quý lắm, không chịu nổi những bài kiểm tra kiểu đó.”
“Tiểu Nhã, anh thực sự sai rồi. Em nghĩ đến việc Giang Tô Nguyệt rơi xuống nước là để cứu em, tha thứ cho anh được không?”
Tôi ghét cái kiểu chia tay rồi mà vẫn dây dưa, làm như tình yêu trước đây của tôi thật ngu xuẩn.
“Nếu tôi nói, cô ta không phải vì cứu tôi mà rơi xuống nước, anh có tin không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/la-anh-da-tu-bo-bau-troi-day-sao-truoc/chuong-7.html.]
13.
Lý Nguyên trừng lớn mắt.
Ngay khoảnh khắc anh nhíu mày, tôi đã biết: anh không tin.
“Thôi, chuyện cũ để gió cuốn đi, tranh cãi nữa cũng vô nghĩa. Anh đi đi.”
“Tiểu Nhã, anh sẽ đến tìm Giang Tô Nguyệt chất vấn. Nếu cô ta lừa anh, anh sẽ lập tức chặn cô ta, không bao giờ liên lạc nữa, chỉ cần em tha thứ cho anh.”
“Đó là chuyện của các người, chẳng liên quan đến tôi.”
“Tiểu Nhã, anh tin em! Anh chặn cô ta ngay bây giờ!”
Anh ta xóa liên lạc với Giang Tô Nguyệt ngay trước mặt tôi, chỉ để cầu mong tôi tha thứ.
Sao có thể tha thứ được?
Dù có quay lại, cũng chẳng thể như xưa.
Vì tôi không còn yêu anh nữa.
Giữa chúng tôi, mãi mãi có một sinh mệnh làm ranh giới.
Có thể trong mắt anh, đó chỉ là một khối thịt thừa, nhưng đối với tôi, đó là con tôi, là tình yêu của tôi.
Con chếc rồi, tình yêu của tôi cũng chếc rồi.
“Lý Nguyên, tôi có thể bước chín mươi chín bước để yêu anh, thì cũng có thể lùi lại một bước để buông bỏ.”
“Chia tay, vẫn nên để lại chút thể diện.”
Từ lúc trái tim tôi biết yêu, tôi đã luôn chạy theo anh.
Tôi phải cố gắng hết sức mới có thể để anh quay đầu lại, thấy tôi luôn ở bên anh.
Khi tim đã chếc, dứt bỏ một người từng gắn bó m.á.u thịt, tuy đau nhưng không khó.
Lý Nguyên hiểu tôi, anh ta biết tôi đã chếc tâm rồi.
Khi anh ta còn định nói gì thêm, Giang Tô Nguyệt lại xuất hiện.
“Chu Mộng Nhã, Lý Nguyên yêu chị như vậy, chị lại đối xử với anh ấy như thế à?”
Cô ta đỏ mắt đỡ Lý Nguyên dưới đất, ngẩng cao đầu kiêu ngạo nhìn tôi:
“Tôi mà thật sự có gì với anh ấy, thì đã không còn chỗ cho chị rồi!”
“Khi sóng gió ập đến, đúng là tôi định bắt lấy điện thoại, nhưng khi thấy chị bị hất ra ngoài, phản ứng đầu tiên của tôi là với tay cứu chị, chỉ là không kịp mà thôi. Sao chị cứ phải bám vào chuyện nhỏ này mãi không buông?”