KINH NGỌC - 惊玉

Phần 7: Nhân duyên trời định?

{31}

 

Bây giờ Ninh Tử Cầm đã động lòng hay chưa thì ta không biết.

Ta thì sắp động lòng rồi.

 

Hai người bọn họ nếu không có chuyện gì nữa, ta sẽ ra tay trước.

Kiếp này là kiếp cuối cùng rồi, không thể oanh oanh liệt liệt theo đuổi tình yêu sao?

 

 

{32}

 

Tiêu Trường Phong là người có thể kết giao.

Có vịt quay là nàng ấy thật sự ăn.

"Tỷ tỷ bớt ăn chút đi, ăn nữa là hết luôn rồi." ta nhìn vịt quay trong đĩa ngày càng ít đi, lòng đau như cắt.

 

"Lần sau mang cho muội nhiều hơn! Chuyện nhỏ!" Nàng ấy vừa nói như vậy ta liền vui vẻ.

 

"Ninh Tử Cầm đâu?" Nàng ấy nhìn xung quanh, "Nghe nói huynh ấy bị thương nặng, ta còn đặc biệt mang thuốc đến."

 

Mắt ta sáng lên: "Muội cũng bị thương nặng, hay là muội dùng trước nhé?"

Nàng ấy phất tay, ném lọ thuốc cho ta.

 

Ta lại đưa lọ thuốc cho nàng ấy: "Có vài chỗ muội tự mình không với tới..."

"Muội chắc chắn muốn ta giúp muội?" Nàng ấy cầm lọ thuốc.

Ta gật đầu.

 

{33}

 

Ta hối hận rồi.

Tỷ tỷ này ra tay thật sự không có chút nào nhẹ nhàng.

Bôi thuốc suýt chút nữa làm ta đau c/h/ế/t/.

 

"Muội kêu cái gì! Chỗ này ta còn chưa động đến đâu!" Tiêu Trường Phong khó khăn nói trong tiếng kêu gào của ta.

 

"Muội sợ tỷ động vào, đau a hu hu hu hu." ta nước mắt nước mũi tèm lem.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận