KINH NGỌC - 惊玉

Phần 15: Cái /c_h.ế_t/ của Trình Sở

{80}

 

Khi đến Hổ Thành, ngoài cổng thành đã là một biển người đen nghịt.

Ta đứng trên cổng thành.

Cả đời này còn chưa /g.i_ế.t/  người, hơi căng thẳng.

 

Ninh Tử Cầm đứng bên cạnh ta, lại đột nhiên nắm lấy tay ta.

"Ngươi làm gì vậy." ta cúi đầu nhìn, lại ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ta sợ." Hắn nói.

 

Nói nhảm gì vậy, người hắn /g.i_ế.t/  còn nhiều hơn vịt quay ta ăn.

"Sợ cái gì." ta cảm thấy bàn tay nắm lấy tay mình càng lúc càng siết chặt.

"Sợ c/h/ế/t/." Hắn nói.

 

"Đúng vậy, ngươi c/h/ế/t/ rồi, ta lại không có nhà nữa." ta rất tùy tiện nói ra câu này.

Hắn lại nhìn ta chăm chú.

Khuôn mặt này thật đẹp.

"Đừng bị thương quá nhiều, ta đau lòng." ta nói.

"Vậy nên..."

Hắn vừa mở miệng, ngoài cổng thành đã có động tĩnh.

 

{81}

 

Kỳ Dã bảo chúng ta ngoan ngoãn đầu hàng, còn có thể giữ lại cho chúng ta một mạng.

Ai thèm nghe hắn dài dòng.

Ta túm lấy Trình Sở.

 

Để Kỳ Dã trơ mắt nhìn, lưỡi /d.a.o/ r.ơ.i xuống c.ổ. người hắn yêu thương.

Đ,ầ.u l,ì.a khỏi cổ.

/M_á.u/ nóng hổi b.ắ.n lên mặt ta.

 

"Kỳ Dã! Nhận lấy!"

Ta đẩy mạnh /t/h/i t/h/ể/ Trình Sở từ trên cổng thành xuống, ngã nát bét.

Bảo người treo đ.ầ.u Trình Sở lên.

 

Tàn nhẫn sao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận