KINH NGỌC - 惊玉

Phần 10: Xuất chinh

{46}

 

Ta cảm thấy có một bàn tay sờ lên trán mình, mát lạnh, rất dễ chịu.

Ta biết người đến là ai.

Yên tâm.

Bàn tay đó sau khi dò xét trán ta xong, lại vuốt ve tóc mai của ta.

 

Ta nghe thấy hắn thở dài.

Cố gắng mở mắt ra.

Trong phòng quá tối, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn, nhưng không rõ ràng lắm.

 

"... Ninh Tử Cầm." ta gọi tên hắn.

Hắn "ừm" một tiếng.

"Trời lạnh rồi, mặc thêm áo." Giọng ta khàn đặc, nuốt một cái cũng khó chịu.

"Được." Hắn nói.

 

"Vết thương của ngươi vẫn chưa lành, giao mùa dễ bị bệnh." ta lẩm bẩm, "Bớt bận tâm đến mấy chuyện vớ vẩn đó đi… có chuyện gì thì hỏi ta là được rồi…”

 

"Hồ Ngọc."

Hắn đột nhiên gọi tên này.

Ta lập tức tỉnh táo lại.

 

{47}

 

"Ta không phải Hồ Ngọc." ta nói.

"Vậy ngươi là ai?" Giọng Ninh Tử Cầm mang theo ý cười, đưa tay vén chăn cho ta.

"Ngươi bớt quản." ta lại nói.

Nụ cười của hắn càng rõ ràng hơn: "Được, ta không quản. Ngủ đi."

 

"Ta không ngủ được nữa." Ánh mắt ta nhìn theo đôi mắt hắn, không rời đi một khắc nào.

"Vậy phải làm sao?" Hắn nói.

"Ta muốn nghe ngươi hát, kể chuyện cũng được." ta cứ thế nhìn hắn.

 

Hắn cũng nhìn ta trong bóng tối.

Như đang dỗ dành trẻ con.

Dùng giọng điệu rất nhẹ rất dịu dàng, hát cho ta nghe một bài hát.

Ta không biết đây là bài gì, cũng không nghe ra lời hát là gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận