Kiếp Này Anh Hối Hận Tôi Từ Bỏ
Chương 8
Tôi vừa có một giấc mơ, trong mơ tôi và Ôn Húc ở bên nhau, chúng tôi đã có con.
Thẩm Thiền đột nhiên tìm đến, cô ta nhìn tôi với ánh mắt kỳ dị.
"Lâm Linh, loại hạ đẳng như cô cũng xứng sinh con cho Ôn Húc sao?"
Nói xong, cô ta cạy miệng tôi ra, đổ một bát thuốc vào.
Cô ta dùng chân đá vào bụng tôi, tôi cố gắng dùng tay che chắn, nhưng cô ta càng đá mạnh hơn.
Máu, rất nhiều máu...
Cơn đau dữ dội khiến tôi tỉnh giấc, tôi thở dốc, vội vàng sờ bụng mình.
May quá, mọi thứ vẫn còn.
Tôi ôm lấy mình khóc nức nở, sư phụ nghe thấy liền đến vỗ lưng tôi.
"Con ở ngoài chịu khổ rồi."
"Dạ."
Tôi ôm chặt sư phụ, tìm kiếm chút an ủi cuối cùng.
"Không sao, con không sao, đứa bé cũng không sao."
"Ở đây dưỡng cho khỏe."
"Dạ!"
Nhưng người nhà họ Ôn tìm người đâu cần lâu như vậy.
Chưa đầy hai ngày, Ôn Húc đã dẫn người đến.
Hai mắt anh ta đỏ ngầu, râu ria lởm chởm, đã không còn dáng vẻ công tử cao quý ngày nào.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Tôi có bảo anh ta đến tìm đâu.
"Lâm Linh, nghe lời, theo anh về."
"Ôn Húc, anh tỉnh táo lại đi, tôi không yêu anh, tôi sẽ không đi theo anh."
"Lúc trước em không nói như vậy."
"Lúc trước anh cũng đâu có nói anh có Thẩm Thiền!"
Tôi gào lên giận dữ, ném hết những thứ xung quanh, gối, chăn, tất cả những gì có thể cầm được về phía Ôn Húc.
"Bây giờ tôi đi rồi, chẳng phải anh vừa vặn có thể ở bên cô ta sao?"
"Tại sao còn muốn đến tìm tôi?"
Thư ký Tề đứng bên cạnh hít một hơi khí lạnh, vị quý công tử quen sống an nhàn sung sướng, lần đầu tiên bị phụ nữ đánh.
Nhưng cơn giận của tôi vẫn chưa nguôi.
Thấy tôi vẫn chưa bình tĩnh lại, thư ký Tề vội ngăn tôi: "Cô Lâm, cô Thẩm đã được đưa về Pháp rồi."
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.
Hôm qua, Ôn Húc đã chặn Thẩm Thiền ở chân núi.
"Thẩm Thiền, mắt cô nhìn thấy được, đúng không?"
Thẩm Thiền bối rối cười gượng, "Húc, em cũng chỉ lo cho Lâm Linh, sợ cô ấy xảy ra chuyện nên mới..."
"Cô chỉ cần trả lời tôi, cô có thể nhìn thấy, đúng không!"
Ôn Húc lớn tiếng hỏi.
Nào ngờ Thẩm Thiền đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Thì sao chứ! Nếu không phải tại anh, tôi đang yên đang lành thì việc gì phải giả mù?"