Kiếp Này Anh Hối Hận Tôi Từ Bỏ
Chương 2
Anh ta vừa nói, vừa đưa tay vuốt lên mắt tôi.
"Xin lỗi, tuy đôi mắt của em rất đẹp, nhưng anh cần nó."
"Nhưng em yên tâm, anh sẽ chăm sóc em cả đời, dù em không còn đôi mắt."
Tôi khóc nấc lên, m.á.u tươi thấm đỏ cả băng gạc, đau đớn đến ngất đi.
Quản gia còn nói, Thẩm Thiền vốn bị nhược thị đến mức không thể vẽ tranh, giờ lại bắt đầu sáng tác, còn mở triển lãm tranh lưu động.
Tôi mới biết, thì ra giác mạc của tôi đã cho cô ta.
Anh ta cưới tôi, chỉ là để lấy đôi mắt của tôi.
Lòng tôi nguội lạnh như tro tàn.
Nhân lúc quản gia không để ý, tôi đã nhảy xuống từ sân thượng.
Trong thân thể tan nát, tôi kết thúc cuộc đời ngắn ngủi, bi thảm này.
3
Ôn Húc giờ lại xuất hiện trước cửa nhà tôi, tôi sợ hãi đến ngất đi, ngã vào người anh ta.
Anh ta bế thốc tôi lên, đặt vào ghế sau xe.
Quay người lại, anh ta vào căn nhà nhỏ tồi tàn của tôi để tìm chiếc nhẫn kia.
Có lẽ nhà tôi quá xập xệ, tìm mãi vẫn không thấy.
Lúc này, con gái của A Hoàng bước vào, cẩn thận nâng chiếc nhẫn lên, nói: "Ôn tổng, có phải anh đang tìm cái này không?"
Ôn Húc đưa tay định lấy.
Con gái A Hoàng lại rụt tay về, nói: "Chị Lâm Linh tặng cho em."
Tôi thấy sắc mặt Ôn Húc lập tức trở nên lạnh băng, lộ rõ vẻ giận dữ.
Nhẫn của mình mà lại tùy tiện đem tặng cho người khác?
"Đưa nhẫn cho tôi."
A Hoàng sợ đến mặt mày tái mét, người như vậy sao dám đắc tội? Hắn ta giục con gái trả nhẫn lại cho người ta, nhưng con bé không chịu.
"Trả lại cho anh cũng được, nhưng anh phải đáp ứng một điều kiện của em."
A Hoàng vội vàng ngăn con gái lại: "Xin lỗi Ôn tổng, tiểu Phương còn nhỏ dại, để tôi dạy dỗ nó, ngài đừng chấp nhặt."
"Ba, chẳng phải ba nói chiếc nhẫn này rất đáng tiền, có thể cho con đi học ở huyện sao! Sao ba lại lừa con?"
A Hoàng vội vàng giải thích với Ôn Húc, nhưng cũng không ngăn được tiếng khóc nức nở của con gái.
Ôn Húc nhìn căn nhà trống trải, bốn bề vách đất của A Hoàng.
"Thư ký Tề, liên hệ với trường học ở huyện, nói Ôn thị muốn quyên một tòa nhà, để Tiểu Phương đến đó học."
"Vâng, Ôn tổng."