Kiếp Này Anh Hối Hận Tôi Từ Bỏ

Chương 5

Sau khi trọng sinh, tôi sống ở trong núi rất vui vẻ, chưa từng khóc đau khổ đến thế này.

 

Tôi vẫn mong có thể trở lại núi nhỏ, dù chỉ một mình, tôi cũng có thể sống hạnh phúc.

 

Còn gì có thể khó khăn hơn ở nơi này nữa chứ?

 

Ôn Húc run rẩy nói: "Em đương nhiên không phải chó mèo gì, em là vợ của anh."

 

Ha ha.

 

Vẫn còn lừa gạt.

 

Còn đang gạt người.

 

"Em phải thế nào mới chịu ở lại bên cạnh anh?"

 

"Đợi anh chết."

 

Anh ta sững người.

 

Đôi mắt cụp xuống, nước mắt lăn dài.

 

Tôi thầm nghĩ, anh ta sẽ không c.h.ế.t đâu, c.h.ế.t rồi thì làm sao ở bên Thẩm Thiền được.

 

Nghĩ đến việc phải rời xa Thẩm Thiền, anh ta đau lòng đến rơi lệ rồi.

 

Nhưng nỗi đau của anh ta so với đôi mắt của tôi, chẳng đáng gì.

 

Tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi, mỗi ngày đều giằng co giữa tỉnh táo và suy sụp, phòng tuyến trong lòng cũng sắp tan vỡ.

 

Chỉ cần nghĩ đến ngọn núi nhỏ của tôi, tôi mới có thể vượt qua những đêm dài cô tịch.

 

7

 

Ôn Húc tổ chức cho tôi một hôn lễ đơn giản.

 

Dù không một ai đến tham dự, nhưng như vậy đã là quá tốt rồi.

 

Dù sao ở kiếp trước, tôi chẳng có gì cả, vẫn cam tâm tình nguyện ở bên anh ta.

 

Chúng tôi trao nhẫn, uống rượu giao bôi.

 

Tôi còn cố ý thắp đôi nến đỏ, để chúng cháy đến tận bình minh.

 

Chúng tôi như thể đang che giấu nỗi buồn sau trận cãi vã hôm qua, rồi lại giả vờ như chưa có gì xảy ra.

 

Anh ta ôm tôi, lặp đi lặp lại: "Lâm Linh, anh sẽ không bỏ rơi em nữa."

 

Tôi bình thản nhìn anh ta, xem lần này anh ta định diễn kịch đến bao giờ.

 

Anh ta quen thuộc cởi bỏ xiêm y của tôi, bắt đầu tìm kiếm.

 

Sự điên cuồng trong bình lặng càng khiến người ta tuyệt vọng.

 

Tim tôi vừa đau, vừa xót, vừa đắng.

 

Tôi muốn quên đi tất cả, nhưng lại không thể nào quên được rung động dành cho anh ta.

 

Lần này, anh ta rất dịu dàng, như nâng niu một báu vật.

 

Tôi biết, đó là sự áy náy của anh ta.

 

Bởi vì bác sĩ bắt đầu thúc giục anh ta rồi.

 

Thị lực của Thẩm Thiền bắt đầu suy giảm nghiêm trọng, không đến 0.1.

 

Nếu không phẫu thuật thay giác mạc, cô ta sẽ bị mù hoàn toàn.

 

Kiếp trước, tôi lén xuống lầu, nghe được cuộc đối thoại giữa Ôn Húc và bác sĩ: "Tỷ lệ thành công của ca ghép giác mạc là bao nhiêu?"

 

"Nếu ghép tạng thành công, có thể khôi phục một phần thị lực, sinh hoạt bình thường không thành vấn đề."

 

Ôn Húc im lặng một hồi lâu rồi nói: "Vậy thì phẫu thuật càng sớm càng tốt đi."

 

"Thẩm Thiền là một nghệ sĩ, không có mắt, cô ấy làm sao vẽ tranh được?"

 

Lúc đó, tôi còn thầm thương hại Thẩm Thiền, dù có được Ôn Húc thì sao chứ, một người thị lực kém, e rằng đến mặt Ôn Húc cũng không nhìn rõ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận