Kiếp Này Anh Hối Hận Tôi Từ Bỏ

Chương 6

Tôi ngồi trên ghế sô pha, anh ta cũng ở bên cạnh ghế sô pha chăm sóc tôi.

 

Trong khoảnh khắc, tôi bỗng thấy hình như Ôn Húc cũng từng chăm sóc Thẩm Thiền như vậy.

 

Anh ta ôm tôi vào lòng, hôn lên trán, rồi lại hôn lên đôi môi khô khốc của tôi, dỗ dành như trẻ con: "Linh Linh phải uống nhiều nước vào thì mới khỏe được."

 

Tôi rất thích cảm giác được yêu thương này, nhưng lại không ngừng nhắc nhở bản thân, anh ta sợ tôi chết, chỉ là vì đôi mắt của tôi mà thôi.

 

Tôi nóng lòng chờ đợi cốt truyện kiếp trước lặp lại, để tôi có thể trở về núi nhỏ.

 

Nhưng không ngờ, tôi lại mang thai.

 

Tôi kinh ngạc nhìn bụng mình, không dám tin rằng bên trong lại có một đứa bé.

 

Tôi rất muốn báo tin này cho Ôn Húc, đây là con của chúng tôi, nên sáng sớm tôi đã đứng trước cửa chờ anh ta về.

 

Ôn Húc đã về.

 

Thẩm Thiền cũng về.

 

Anh ta thấy tôi đứng ở cửa thì lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

 

Tôi vội vàng giải thích: "Không phải lỗi của quản gia, là do tôi tự mình muốn xuống."

 

Anh ta há miệng, có lẽ vì có Thẩm Thiền ở đó nên không tiện nói nặng lời.

 

Thẩm Thiền yếu ớt, được anh ta nắm tay dìu từng bước, sợ cô ta ngã.

 

Tôi nhìn bóng lưng ân ái của họ.

 

Rồi lại sờ lên bụng mình, vậy phải làm sao bây giờ?

 

Con à, có lẽ ba con không thích con đâu.

 

Tôi lại bắt đầu lên kế hoạch trốn chạy.

 

Lần này không phải vì tôi, mà là vì con của tôi.

 

Tôi không thể để anh ta hủy hoại tôi, rồi tự mình sống cuộc đời hạnh phúc được.

 

Nhưng sau khi anh ta sắp xếp ổn thỏa cho Thẩm Thiền, mỗi ngày anh ta đều lên lầu canh chừng tôi.

 

Tôi lại bắt đầu lo lắng.

 

Nếu cái thai lớn hơn, tôi sẽ khó đi mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận